Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 7



Edit: Vân

Mỗi ngày sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Dư Thính làm chính là cầm lấy điện thoại xem nhiệm vụ hằng ngày.

Kỳ lạ là nhiệm vụ hôm nay không có hiển thị, phía trên nhảy ra một dấu chấm than màu vàng, viết:

[Kiểm tra phát hiện người dùng có hành vi bắt nạt kẻ yếu, trừ một điểm danh dự, cấm sử dụng nhiệm vụ hằng ngày để kiếm điểm.]

?

??

Yếu đuối? Ai yếu đuối?

Quý Thời Ngộ?

Anh ta yếu đuối cái cục cớt!!

[Người dùng cần phải làm một điều tốt để kích hoạt lại hệ thống nhiệm vụ. (Nhắc nhở: Trên 10 điểm sẽ đóng APP vĩnh viễn.)]

Dư Thính tức giận đến mức lăn qua lăn lại trên giường.

Rõ ràng là thằng nhóc vô ơn kia có mưu đồ gây rối, lòng dạ chẳng tốt đẹp gì, còn có thể hại chết cô trong tương lai, chẳng lẽ không phản kháng còn phải cung phụng?

Nếu để anh ta tiếp tục ở nhà cô, ai biết liệu nửa đêm anh ta có giết chết cô không.

Đáng ghét.

Nào có nhiều chuyện tốt để cô làm chứ.

Đang buồn rầu thì cửa phòng mở ra một khe nhỏ.

Con mèo béo màu cam nhấc một chân nhảy nhót chạy về phía cô, sau đó ngồi xổm trên mặt đất kêu meo một tiếng, cái đuôi rủ xuống sàn lặng lẽ lắc lư hai cái.

Dư Thính chớp chớp mắt mấy cái, mèo con cũng chớp chớp mắt.

“Mày lại sao đây?”

“Meo~”

“Mày lên đây đi.” Dư Thính vỗ vị trí bên cạnh.

Con mèo vậy mà lại thật sự nghe hiểu, nó nhanh chóng nhảy lên giường.

Cô nắm lấy chân nó, nhìn thấy bên trong lớp lông bị dính vài quả ké đầu ngựa*, chắc là lúc ra vườn hoa chơi không cẩn thận dính vào.

(*)

——Con mèo của Quý Thời Ngộ này nghịch ngợm ghê.

Dư Thính gỡ từng viên ké đầu ngựa xuống, cô bất mãn oán giận: “Tao cũng không phải tiên nữ giáo mẫu của mày, mày đi tìm Quý Thời Ngộ đi, anh ta không phải chủ nhân của mày sao.”

Mèo nghe không hiểu lời này, liên tục dùng đầu cọ vào mu bàn tay cô.

Dư Thính bị cọ đến ngứa ngáy, liếc mắt nhìn qua, phát hiện vòng cổ trên cổ mèo không biết đã biến đi đâu rồi, có lẽ là bị Quý Thời Ngộ gỡ ra rồi.

Cô đưa tay tới: “Được rồi, mày có thể lăn đi rồi đấy.”

Con mèo lăn.

Lăn trên giường cô.

Lông mèo bay loạn, những sợi lông như đang nhảy loạn xạ.

Khuôn mặt Dư Thính tràn ngập đau đớn.

Cô đây cũng coi như là làm một chuyện tốt, mặc dù không đáng kể, nhưng hạn chế đã được giải trừ, vì thế Dư Thính cũng tha thứ cho con mèo vì hành động không sạch sẽ.

[1: Giúp đỡ một đối tượng yếu 4 sao. (Phần thưởng: 6 xu đọc.)]

[2: Giúp đỡ một đối tượng yếu 5 sao. (Phần thưởng: 10 xu đọc.)]

[3: Hãy để đối tượng yếu bất kỳ cảm nhận được ý tốt của bạn. (Phần thưởng: 4 xu đọc) đã hoàn thành.]

Dư Thính không khỏi liếc mèo béo.

Bốn xu đọc đã loại bỏ sự ghét bỏ mà cô dành cho nó rất nhiều, nếu sau này có thể dựa vào nó để kiếm tiền, để nó ở nhà cũng không phải là không thể.

Dư Thính nâng con mèo lên cao, mắt to trừng mắt nhỏ: “Quý Thời Ngộ đặt tên cho mày chưa?”

“Meo meo~”

“Nhìn mày mập như vậy thì gọi mày là Mờ Ập là được rồi.”

Dư Thính có chút hài lòng với cái tên này, cô ôm mèo đi xuống dưới lầu.

Dì Tô rất ngạc nhiên: “Đây hình như là mèo của tiểu Ngộ, bé ngoan con…”

Dư Thính rất bá đạo: “Bây giờ là mèo của con rồi.”

Dì Tô: “…”

Dư Thính đặt mèo lên ghế, vuốt lông nó: “Dì Tô dì lấy chút thức ăn cho mèo cho nó ăn.”

Đây thực sự là mặt trời mọc ở phía Tây.

Dì Tô càng nhìn càng nghi ngờ, đi lấy thức ăn một cách đầy do dự.

Dư Thính ăn cơm cũng không yên.

Chân lắc lư lung tung, thỉnh thoảng chia bánh mì trong đĩa cho mèo, hình ảnh ngược lại cũng hài hòa.

Bữa sáng sắp ăn xong, Quý Thời Ngộ mới đi từ tầng hầm ra.

Dư Thính giương mắt, nghĩ đến người này sẽ khiến cho mình chết ở năm hai mươi tuổi, không tránh khỏi lại cảm thấy ghét bỏ.

Nhưng cô cũng không thể làm gì anh ta.

Ai biểu người ta là nhân vật yếu ớt năm sao đây?

“Quý Thời Ngộ, lời hôm qua em nói là lời giận dỗi thôi, từ hôm nay trở đi anh không cần ngủ dưới tầng hầm.”

Quý Thời Ngộ im miệng không nói gì mà nhìn về phía tay cô.

Cổ tay thiếu nữ mảnh khảnh, ngay cả móng tay cũng tinh xảo, thon thon thả thả, chốc chốc lại vuốt cằm con mèo.

Con mèo ngoan ngoãn nằm trong tay cô, thoải mái phát ra tiếng gừ gừ.

“Đại Hoàng, lại đây.” Quý Thời Ngộ vẫy tay với mèo.

Dư Thính bật cười.

Đại Hoàng? Cái tên quỷ quái gì vậy?

“Nó không tên là Đại Hoàng, bây giờ nó tên là Mờ Ập.”

Quý Thời Ngộ không gọi được mèo, bỏ cuộc, xách cặp đi ra ngoài.

Dư Thính khó chịu: “Anh đi đâu vậy?”

Quý Thời Ngộ: “Trường học.”

Dư Thính ngước mắt.

Trên đầu anh ta có năm ngôi sao năm cánh, màu sắc của ngôi sao không phải là màu vàng, mà là máu đen gần như đỏ sẫm.

Nhìn ra anh ta có oán hận với nơi này.

Cũng không biết rốt cuộc nhà họ Dư nợ anh ta cái gì.

Dư Thính gãi gãi tóc.

Cô vốn định đuổi Quý Thời Ngộ đi, đuổi không được ép đi cũng được, dù sao cũng không thể để anh ta uy hiếp đến tính mạng, an toàn của cô. Sau đó lại thông qua truyện tranh xem anh ta muốn làm cái gì, nếu muốn khởi nghiệp, Dư Thính sẽ lợi dụng quan hệ gia tộc chèn ép mối quan hệ của anh ta, chỉ cần anh không dậy nổi, nhà họ Dư có thể an toàn.

Tuy nhiên—

App chó này không cho phép cô làm điều đó!

Bây giờ chỉ có hai con đường trước mặt:

1: Thuê/kẻ/giết/người, cắt đứt đường lui.

2: Cảm hóa địch, biến thù thành bạn.

Phương án một khẳng định sẽ không thể thực hiện.

Cô còn chưa xấu đến mức có thể làm ra thủ đoạn giết người; phương án 2 cũng không thể thực hiện được, cô sợ phải tự mình dấn thân vào.

Vậy bây giờ chỉ có thể trung hòa một chút, cố gắng tốt với Quý Thời Ngộ hơn một chút, bỏ đi ý nghĩ mưu tài hại mệnh anh ta.

Khó chịu.

Siêu khó chịu.

Dư Thính chống tay lên cằm: “Anh ăn cơm, ăn xong đi cùng em.”

Quý Thời Ngộ không hề dừng bước.

“Quý Thời Ngộ, có phải anh không nghe lời em không?”

Giọng điệu này không giống mệnh lệnh, càng giống bất mãn và oán giận.

Tính tình Dư Thính từ trước đến nay khó nắm bắt.

Tùy hứng, gian xảo, cố chấp làm theo ý mình, phơi bày tính “đại tiểu thư” vô cùng nhuần nhuyễn.

Quý Thời Ngộ lẳng lặng liếc cô, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.

Một viên ngọc sinh ra trong đám mây, nếu một ngày rơi xuống bùn…

Mục đích của anh dần dần rõ ràng, kế hoạch trả thù đã có chi tiết rõ ràng.

Quý Thời Ngộ thu hồi sự u tối trong mắt, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

Quý Thời Ngộ tuy là năm sao, thế nhưng không thể kiếm xu từ chỗ anh ta, cuối cùng vẫn phải dựa vào Yến Từ.

Cô làm sao trợ giúp Yến Từ cho tốt đây?

Tùy tiện tiếp cận khẳng định sẽ khiến cho anh hoài nghi, vậy…

Ánh mắt Dư Thính sáng lên, lập tức có chủ ý.

“Dì Tô, dì bảo đầu bếp chuẩn bị cho con hai thùng nước trái cây nguyên chất.”

Dì Tô kinh ngạc nói: “Con muốn nước trái cây làm gì?”

“Cho bạn học, gần đây bọn họ đều học rất mệt mỏi.”

Dì Tô vô cùng vui mừng: “Bé ngoan con thật là hiểu chuyện, đã học được cách quan tâm bạn học, bây giờ dì lập tức cho người đi chuẩn bị.”

Tuy chủ yếu là vì tiếp cận Yến Từ, nhưng được người lớn khen hiểu chuyện cô vẫn có chút đắc ý.

Dư Thính cắn muỗng, phát hiện Quý Thời Ngộ đang nhìn cô.

Cô lập tức hiểu lầm, đôi lông mi quá dài kia run rẩy qua lại, không tình nguyện đẩy sữa trước mặt qua: “Nè.”

Ly sữa trắng tinh khiết, giống như da trên đầu ngón tay của cô.

Quý Thời Ngộ chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, anh mới đến đầy luống cuống, Dư Thính mặc váy công chúa xinh đẹp, chủ động đưa đồ uống trong tay cho anh, để cho anh thấy được một chút an toàn.

Thời gian thoáng qua, tất cả đều đã thay đổi.

Quý Thời Ngộ nâng ly nước lên nhấp nhẹ một hớp, trong lòng đã không còn gợn sóng.

**

Dư Thính mang theo hai thùng đồ uống đến trường.

Sức lực nhỏ của cô không thể di chuyển được, nên phải tạm thời kéo hai bạn cùng lớp tới giúp đỡ.

“Thời tiết nóng, tôi mang đồ uống cho cả lớp.”

Dư Thính mở bao bì ra, phân phát từng chai một.

Ngoại trừ Cố Song Song và Địch Nguyệt, Dư Thính không có mấy người bạn ở trường.

Tính tình cô kiêu căng, ai cũng không dám đối đầu với cô, hôm nay đột nhiên cô chuyển tính đưa đồ uống cho bạn học làm cho ai nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Dù kỳ quái nhưng các bạn học cũng không dám không nể mặt.

Hai thùng đồ uống vừa đủ cho cả lớp, Dư Thính cầm chai cuối cùng, thật cẩn thận đi tới trước bàn Yến Từ.

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào con ve sầu đậu trên cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, nghe thấy động tĩnh, anh mới chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng trên mái tóc dài xanh mướt của Dư Thính.

Yến Từ nhớ ra cô ngay lập tức.

Dư Thính đặt đồ uống lên bàn của anh: “Cho cậu.”

Đồ uống là nước trái cây nguyên chất nhập khẩu, các gia đình trung lưu về cơ bản sẽ không chi hàng trăm đô la để mua một hộp đồ uống.

Anh không nói lời nào, Dư Thính cũng không tiện tiếp tục đứng đó: “Cả lớp đều có phần, cậu giữ lại uống.” Nói xong cô ngồi trở lại vị trí của mình.

Trong chốc lát, một mảng bóng tối thẳng tắp phủ xuống.

Dư Thính ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt yên lặng như băng tuyết của thiếu niên.

Anh từ từ đặt chai đồ uống trên bàn của cô.

Cùng với tiếng đồ uống rơi xuống, trái tim Dư Thính cũng trầm xuống theo.

Lần đầu tiên cô bày tỏ ý tốt với bạn cùng lớp, vậy mà cứ như vậy bị từ chối?

“Cậu không thích cái này à?” Dư Thính bị đả kích, không khỏi ép hỏi nguyên nhân.

Khóe miệng Yến Từ hạ xuống, dường như không hiểu vì sao cô kích động như thế.

“Cậu viết ra, ít nhất viết ba lý do từ chối.”

Dư Thính không buông tha, xé một tờ giấy nháp đẩy tới trước mặt anh.

Sợ anh không có bút, cô còn chủ động đưa chiếc bút bi màu hồng phấn của mình qua.

Yến Từ rủ mắt nhìn chăm chú vào tờ giấy trước mắt, lại nâng mí mắt lên.

“Cậu viết.” Dư Thính phiền, bắt đầu ra lệnh.

Cô rất bá đạo.

Bạn học bên cạnh không dám nói ra, tràn đầy đồng tình nhìn người đáng thương luôn bị khinh thường trong lớp này, cũng không biết kiếp trước tạo nghiệt gì mà bị đại tiểu thư dây dưa.

Một lát sau, Yến Từ thỏa hiệp.

Tay trái cầm bút, từ từ hạ xuống ba chữ ở phía trên——

[Cậu không có.]

Chữ của anh rất đẹp, đường nét gọn gàng lại không che giấu sức mạnh.

Dư Thính nhìn tới mức mơ hồ.

Cậu không có?

Cậu không có là ý gì?

Dư Thính trầm tư suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới lời mình nói lúc trước.

Cô mở to hai mắt, chiếc cằm nhẹ nhàng áp lên trên mặt bàn anh, thăm dò đôi mắt anh, giọng nói nhỏ mà nhẹ nhàng: “Ý của cậu là… Cả lớp đều có chỉ có tôi không?”

Yến Từ gật đầu.

Dư Thính không nghĩ tới nhóc đáng thương từ chối cô vì chuyện này.

Cô lập tức mỉm cười.

Đúng lúc ánh nắng ban mai hòa thuận, một tia sáng xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu lên má lúm đồng tiền của cô tựa như một mặt hồ được trang điểm rực rỡ.

Hàm dưới Yến Từ căng chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng căng thành độ cong cứng ngắc.

Anh đọc không hiểu cảm xúc trên mặt con người, chỉ cảm thấy má lúm đồng tiền của thiếu nữ đã khống chế nhịp tim mình.

“Cậu ngốc thật, trong nhà tôi có rất nhiều, cho cậu, cậu cầm đi.”

Dư Thính không khỏi không giải thích, trả đồ uống lại.

[Cậu không có.]

Anh lặp đi lặp lại ba từ trên giấy, dừng lại và viết một lần nữa [Cậu không có.].

Không nhiều không ít, vừa đúng ba lý do Dư Thính yêu cầu.

Dư Thính bĩu môi, đổ toàn bộ trà hoa hồng trong bình vào bồn nước, mở nắp chai rót cho mình một nửa, cuối cùng mới đặt nửa chai nước lên bàn anh.

“Như vậy được không? Bạn học lớp chúng ta đều có.”

Môi Yến Từ động đậy giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không nói một lời, miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy cậu uống một ngụm.”

Yến Từ do dự vài giây, cầm lấy đồ uống bắt đầu vặn nắp chai. Động tác có chút vụng về, ngón tay phối hợp cực kỳ mất tự nhiên. Dư Thính thật sự nhìn không vừa mắt, giật lấy, nhanh chóng mở ra rồi đưa cho anh: “Cậu thật ngốc, vóc dáng to lớn như vậy sao ngay cả nắp chai cũng không mở ra được.”

Yến Từ không nói một lời nhận lấy đồ uống, chậm rãi uống một ngụm.

Dư Thính cuối cùng cũng hài lòng.

Nhóc đáng thương nhận đồ uống của cô chính là chấp nhận ý tốt của cô, sau này khẳng định sẽ không từ chối cô nữa.

Cô thỏa mãn quay đầu lại, kéo sách giáo khoa ra chuẩn bị vào học.

Tác giả có điều muốn nói:

Yến Từ: Cô ấy rất khó dỗ dành.

**

Nam chính là Yến Từ, không phải Quý Thời Ngộ!

Nữ chính khi còn bé thật ra rất ngoan, sau khi bố mẹ mất cả nhà đều nuông chiều, tam quan liền bị nuôi lệch, cho nên đừng nói cô tam quan bất chính, bởi vì cô thật sự kiêu căng tùy hứng dã man ác độc, chương đầu tiên tôi đã cố ý đánh dấu. Tính cách này ngoại trừ nam chính và người nhà thì không ai bao dung, nhưng cô sẽ từng chút một trở nên tốt hơn hu hu.