Quỳnh - Thiên Nguyên

Chương 8: Xúc phạm



Ngày hôm đó, không biết người là chồng của Quỳnh đã gặp chuyện gì bực mình, mà lại gọi Quỳnh vào phòng, muốn làm cái chuyện mà hằng ngày nàng thấp thỏm khiếp sợ.

Càng ở cái nhà này Quỳnh càng hình thành một ý nghĩa, bất cứ ai mà có chuyện gì bực mình, chắc chắn sẽ tìm đến Quỳnh. Từ Mợ cả cho tới người chồng kia.

Thấy mình càng ngày càng bị áp sát vào góc giường, nàng dựa vào kinh nghiệm biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, tay hốt hoảng nắm lấy thứ đồ nhỏ trong vạt áo. Đây là món Quỳnh đã thủ sẵn từ sau đêm hôm ấy, để phòng ngừa một ngày nào đó lại diễn ra chuyện này. Nói là phòng ngừa vậy thôi chứ Quỳnh nào dám thật sự đem ra, nàng không có gan đó, hơn hết là sợ hãi quyền lực của mấy người làm quan đứng trên đầu dân đen như Quỳnh sẽ giết chết nàng mất.

Dù đối với nàng bây giờ, sống hay chết có ý nghĩa gì đâu. Nhưng Quỳnh biết rõ bản thân vẫn chưa muốn chết, nên không dám làm liều.

Không biết hôm nay người đàn ông này bị ai chọc giận, cả người nồng nặc mùi rượu giống như lần trước, nhưng trong con mắt thanh tỉnh lại hoàn toàn thu được hết mọi biểu hiện của Quỳnh vào mắt. Và giống như Quỳnh tự tiện cho rằng ánh mắt của Trần Trang nhìn nàng bộc lộ sự khinh thường, người đàn ông lúc này cũng cho rằng, nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường và ghê tởm. Thế là ngoài việc dùng tay đánh Quỳnh, lôi Quỳnh lại trước mặt, ông ta còn liên tục mắng chửi.

"Á à, ngay cả con tiện nhân như mày cũng để ý đến cái thằng da trắng như con gái đó đúng không? Thư sinh cái quái gì, chẳng phải là do yếu trong người nên mới bày ra bộ dạng đạo mạo đó sao? Đứa nào cũng có mắt như mù nhìn chằm chằm nó, sớm biết như vậy tao đã móc hết mắt đám chúng mày đi rồi! Mày nói có phải không hả? Hả?"

Mỗi một chữ hả là một cái bạt tai đánh xuống đầu Quỳnh, mắt nàng hoa hết cả lên, đầu óc quay cuồng mất một lúc nàng mới biết ông ta đang nói cái gì.

Người đàn ông này đang ghen, mà không phải vì yêu thương gì Quỳnh, mà là do ông ta cảm thấy lòng tự tôn của mình bị người khác chà đạp. Mà người đó là Trần Trang.

Nghe tới mấy chữ họa sĩ vẽ tranh là Quỳnh hiểu rồi, lúc đầu nàng còn đang chịu đựng thì bây giờ liền có phản ứng, tay muốn bịt miệng ông ta lại ngăn không cho cái miệng dơ bẩn phát ngôn thêm. Chính sự phản kháng của Quỳnh càng làm ông ta hăng, cho rằng mình đã nói trúng hết rồi.

Người đàn ông cố tình muốn xé đồ Quỳnh ra, còn muốn treo ngược Quỳnh lên để đánh, sẽ không có chuyện gì nếu ông ta không mở miệng cứ một câu là chửi Trần Trang, hai câu là mắng nhiếc cả nhà Trần Trang, mọi loại sỉ nhục xúc phạm tồi tệ trên đời đều phun ra từ cái miệng hôi thối mùi rượu kìa.

Mà Quỳnh, dù chỉ một chút cũng không muốn người ngoài xúc phạm đến chàng.

Lần này Quỳnh tức lắm, khi ông ta vùi đầu vào người Quỳnh, nàng nhanh tay móc từ trong vạt áo ra cục đá, dùng sức đập thẳng vào đầu người đàn ông. Cái gì cũng không nói, trong con mắt đỏ ngầu là sự tức giận cao ngút che trời, lấp luôn sự khiếp sợ thuần túy trong người Quỳnh. Nhưng chỉ được vài giây sau, không thèm lau dòng máu chảy trên mặt, người đàn ông cao giọng hét đã dùng chính vật đó liên tục đập vào người Quỳnh, trên người rải rác vệt máu và bầm tím ghê rợn, còn Quỳnh chỉ biết ôm đầu ngậm chặt miệng, một tiếng cũng không rên la. Căn phòng được chuẩn bị sẵn cho buổi hoan lạc của ông chủ, vậy mà đã trở thành bãi chiến trường đánh nhau vật lộn thừa sống thiếu chết. Người bị đánh chỉ có một mình Quỳnh thôi.

Tiếng động quá lớn, đến mức Mợ cả và đám người hầu không thể bỏ ngoài tai được nữa, vội nhào đến gõ cửa rồi xông vào, nhìn cô gái quần áo rách bươm đã muốn biến thành bãi máu nằm trên đất, còn người đàn ông say rượu phừng phừng ngọn lửa giận như con trâu lớn, không ngừng giáng xuống những nắm đấm tay mạnh mẽ lên người Quỳnh.

Mọi người mà không vào kịp, thiếu chút nữa đánh đến mức Quỳnh ngừng thở luôn rồi.

Tất nhiên là không có chuyện phân giải ai sai ai đúng ở đây, mợ cả kéo được chồng mình ra, kết thúc buổi tối đẫm máu đó. Còn Quỳnh, mang danh suýt hạt chết chồng, nhưng nể tình vết thương quá nặng, nàng bị nhốt trong nhà giam dưới tầng hầm một tuần.

Lần đầu tiên kể từ bước vào trong căn nhà này, Quỳnh cảm nhận được hai chữ, thoải mái. Khoảnh khắc dùng cục đá đập lên đầu người đàn ông đó, Quỳnh đã dùng bao nỗi hận cùng thống khổ tích tụ trong lòng bấy lâu quá, tất cả dồn hết vào cục đá ấy xả ra nỗi lòng. Quỳnh nghĩ, mình đã như thế này rồi nên bị gì cũng không sao, nhưng tuyệt đối Trần Trang không được gặp chuyện, càng không được người khác lăng mạ. Chàng là người tuyệt vời nhất nàng từng gặp, Quỳnh còn hận không thể đem hết những chuyện tốt đẹp trên đời dành cho chàng, làm sao mà lại để kẻ thô tục kia đụng đến chàng được.

Quỳnh bị nhốt một tuần, may mà có bé Mai người ở đưa cơm nước tới, nếu không mọi người cùng sớm quên mất một người mợ hai đang sắp chết đói trong nhà.