Quýt Không Ngọt

Chương 2



Lúc hội diễn của khóa huấn luyện quân sự diễn ra, tôi đang ở trong đội ngũ hình vuông của đội quyền anh nữ, anh thì trong đội quyền anh. Tứ chi tôi không ra thế nào phối hợp với nhau, chẳng hạn như loại võ, quyền này, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ thử qua.

Nhưng bởi vì ở cùng một chỗ với anh, nên tôi đã luyện vô cùng chăm chú. Đêm hôm đó, chúng ta cùng nhau ngắm sao ở thao trường. Anh chỉ vào cỏ rồi nói rằng mỗi ngày anh đều ngồi tại chỗ này, nhìn tôi luyện quyền. Tôi chỉ vào bên phải nói, tôi ngồi tại đây, nhìn anh tập quyền. Sau đó cả hai người bọn tôi đều cười, tôi hôn mặt anh, trái tim bỗng nhộn nhạo lạ thường.

Sau khi khóa huấn luyện kết thúc thì phải bắt đầu đi học. Tôi tham gia tranh cử ban cán bộ, vô cùng vinh hạnh tôi được bầu làm bí thư chi bộ. Anh nói tôi là cục cưng giỏi nhất. Lúc ấy tôi cực kì vui vẻ.

Sau đó tôi lại tham gia hội học sinh, trở thành bí thư toàn trường. Anh cũng thế, là ủy viên đời sống của lớp anh. Trở thành một sinh viên đại học với dáng vẻ của một người thanh niên, cùng nhau yêu đương, cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa, chăm chỉ học hành, chia sẻ cho nhau những nỗi niềm, tâm sự.  Khi đó tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Mỗi ngày lúc anh đi ngang qua lớp tôi đều sẽ mang cho tôi một bình ngọt sữa bò. Kỳ thật tôi không thích uống sữa, nhưng bởi vì anh cho. Tôi chầm chậm thưởng thức hương vị sữa bò. Anh sẽ gọi tôi cùng đi ăn vào mỗi buổi sáng.

Giữa trưa thì nhắc tôi ăn cơm trưa, buổi tối lại đến đón tôi ăn cùng. Khi đó ta cảm thấy, yêu một người chính là muốn cùng ngồi với nhau thưởng thức những bữa cơm. Thế nhưng về sau, không còn nhiều cơ hội để chúng tôi cùng ngồi một chỗ, cùng ăn một bữa cơm.

Anh sẽ đem những món ăn ngon từ bữa tiệc tối về cho tôi, không phải tôi háu ăn, chỉ là cái cảm giác có người nhớ đến, có người quan tâm thật là tốt. Cuối tuần tôi thường cùng anh đến quán net chơi game.

Chiều nào không nóng thì lại cùng nhau chơi bóng rổ, ngày lại cùng đi chơi. Chúng ta có rất rất nhiều hồi ức với nhau, đây cũng chính là những mảnh kí ức tốt đẹp mà tôi cất giữ mãi đến tận sau này.

Khi đó tôi đặc biệt thích ăn móng heo, mỗi lần anh ra ngoài đều mua cho tôi. Một bên thì nói tôi quá béo, một bên lại đem móng heo đến tận tay tôi. Mỗi lần ăn tôi cứ cảm thấy tội lỗi vô cùng nhưng lại ăn hết sạch sành sanh, ha ha ha. Khi đó tôi học năm nhất,, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì đều là đi cùng với anh.

Trước kì nghỉ tháng mười một đều sẽ diễn ra đại hội thể thao, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc chọn hạng mục, tôi hỏi anh chọn cái gì, anh nói anh nhảy cao. Sau đó ta cũng chọn một hạng mục. Từ trước đến nay tôi chưa từng nhảy cao, thế mà có thể tiến vào trận chung kết. Khi tôi không dám nhảy, anh đứng một bên ra sức cổ vũ tôi. Anh nói, tôi cao như vậy, chân dài như vậy bước một chút là qua rồi, đừng lo. Đúng vậy, tôi cao 1m74, ta sợ cái gì chứ.

Sau đó, tôi cứ nhảy, người cũng bị loại dần. Cuối cùng thế mà được quán quân, đơn giản giống như nằm mơ. Anh vẫn luôn ở bên nói với bảo bối em thật tuyệt, bảo bối em thật tuyệt. Thế là tôi bị câu nói này tẩy não, sự dũng cảm tăng cái vèo.

Nữ kết thúc thì đến phiên nam nhảy cao, anh mặc dù cũng rất tuyệt, nhưng những người khác lại quá lợi hại. Bọn họ phải nhảy rất nhiều lần, sau đó anh được hạng ba. Còn hạng nhất nhảy hơn một mét bảy.

Sau đó đến phần chạy tiếp sức, tôi chạy làn thứ tư, vừa vặn đi ngang lớp anh.. Chuyện này thật đáng giá để tôi ghi lại lâu thật lâu. Tôi chưa hề nghĩ rằng tôi được thiên vị một cách trắng trợn như vậy. Bởi vì ban đầu chạy quá nhanh cho nên dần về sau tôi bị mất sức, có chút chậm lại. Nhưng anh thấy tôi có vẻ bị tụt lại liền bắt đầu hô, nữ hiệp cố lên.

Sau đó bạn cùng lớp của anh cũng giúp anh chỗ hô, cứ như toàn bộ thao trường đều là thanh âm này mãi đến khi tôi chạy qua vạch đích. Mặc dù chỉ đành được hạng tư, nhưng anh vẫn như cũ nói tôi là người tuyệt nhất, là nữ hiệp trong lòng anh.

Kỳ thật chuyện xưa của chúng tôi đa phần đều đơn giản, nhẹ nhàng vô cùng, nhưng tôi không có cách nào để quên. Bởi vì tình yêu khi ấy thật đậm sâu, thật đẹp đẽ cho nên mỗi một chi tiết dù nhỏ thôi cũng có thể nhớ một cách rõ ràng.

Ngày cuối cùng của tháng mười một, đám bạn cùng phòng của tôi ai về nhà nấy nhưng không biết vì cái gì mà khi ấy tôi như một đứa ngốc cứ một mực muốn về nhà. Sau đó anh nói tôi đưa anh cùng về.Thế nhưng vừa ngồi lên tàu thì tuyết đã bắt đầu rơi, rồi xong luôn.

Sau đó tuyết càng rơi càng dày, rơi hoài rơi mãi, rơi không có điểm dừng, mãi đến khi chúng tôi xuống xe, tuyết đã phủ trắng khắp nơi. Sau khi xuống tàu chúng tôi còn phải ngồi thêm một chuyến xe buýt mới có thể đến nhà, thế nhưng vì tuyết quá lớn nên tất cả xe ở bến xe đều ngừng hoạt động. Khi đó đã ba giờ chiều, chúng tôi không còn cách nào, chỉ có thể ở kiếm một chỗ để ở lại, đợi sang ngày hôm sau xem có tình hình như thế nào.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi ở cùng với nhau, cũng là lần đầu tôi ngủ cùng giường với một người đàn ông. Sau khi ăn cơm tối xong chúng tôi trở lại khách sạn, cả hai đều không biết làm sao. Tôi nói cùng xem TV đi, anh nói được. Sau đó chúng tôi liền xem rất lâu TV.

Hơn mười giờ đêm, anh nói đi ngủ. Tôi nói ok. Hai người chúng tôi lúc bình thường nói đủ chuyện trên trời xuống đất, nhưng không biết làm sao bây giờ chúng tôi không biết nói cái gì. Về sau tôi mới biết được, đó cũng là lần đầu anh ở khách sạn chung với một người con gái.

Đương nhiên chúng tôi không có làm mấy chuyện bất bình thường. Trước khi ngủ anh khẽ hôn lấy trán tôi, rồi chúc ngủ ngon. Sau đó tôi nằm trong lồng ngực anh. Chúng tôi ôm nhau ngủ. Đó là một đêm đầy tuyết an tĩnh lạ thường, tôi khó có thể quên đi được kí ức hôm ấy.

Ngày hôm sau chúng tôi cùng với rất nhiều người bị mắc kẹt ở thành phố X đi xe buýt về nhà vì nhà ga vẫn chưa khônghoạt động trở lại. Sau khi về đến nhà anh bị mẹ mắng một trận, tôi cũng bị uống coca-cola no nê. Bởi vì rơi tuyết lớn như thế mà còn chạy về nhà, không an toàn.