*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một suy nghĩ chợt lóe lên chỉ trong giây lát, nhưng lại tựa như mồi lửa thiêu cháy cả thảo nguyên.
Mạnh Phàm không thể tả được cái cảm giác này, hắn muốn một mối quan hệ thân mật, hắn đang cần có một người. Hắn chắc chắn Vương Khả chính là người đó, chỉ cần có Vương Khả cạnh bên, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Ngày kia lúc cùng Vương Khả đến công viên bên hồ lái drone, Mạnh Phàm có lén tìm người theo dõi thông tin của các cửa hàng ở huyện S.
Không quá hai ngày sau thư ký Vương đã đem tài liệu đến đặt lên bàn cho Mạnh Phàm, Mạnh Phàm tự mình xem qua, rồi thảo luận với thư ký Vương về một vài cửa tiệm ưng ý, cuối cùng quyết định chọn một cửa hàng hai tầng nằm trên đường lớn, sau đó Mạnh Phàm lại đưa các giấy tờ liên quan đến Vương Khả cho thư ký Vương, còn cố tình dặn dò phải cố gắng tranh thủ làm xong chuyện này trước cuối năm.
Lúc này thư ký Vương mới cảm thấy ngạc nhiên, anh ta cảm khái một câu: “Vương Khả phải vô cùng cảm ơn sếp Mạnh rồi.”
“Khoan nói với cậu ấy đã.”
“Vậy năm nay có cần tôi giúp ngài đặt chỗ bên khu du lịch suối nước nóng của sếp Triệu không ạ?”
“Không vội.” Mạnh Phàm nghĩ đến mấy năm nay hắn toàn một thân một mình lái xe đến khu du lịch suối nước của thằng bạn mà đón năm mới, hơi do dự một chút rồi nói, “Tôi hỏi lại rồi sẽ báo cho cậu sau.”
Về phần hỏi ai thì không cần nói thư ký Vương cũng tự hiểu trong lòng. Anh ta tuy có ngạc nhiên rằng cục đá cứng như Mạnh Phàm đây mà cũng bị Vương Khả làm cho tan chảy, nhưng ngẫm lại thì thấy Vương Khả lanh lợi hiểu chuyện đến thế, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ nữa.
Gần tới cuối năm, cả công ty từ trên xuống dưới đều vội vã tổ chức họp hằng năm với viết báo cáo tổng kết. Sau khi Mạnh Phàm tham gia hội nghị báo cáo hằng năm với ban giám đốc xong thì cũng được một lúc rảnh rỗi hiếm hoi, trùng hợp thay Hữu Nhân lại mời hắn đến biệt thự chơi, Mạnh Phàm suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát dẫn Vương Khả đi theo.
Mới đầu Vương Khả còn tưởng rằng Mạnh Phàm muốn đưa anh xã giao, cố tình thay quần áo, nhưng hóa ra hôm đó chỉ có Mạnh Phàm lái xe đến chở anh đi. Đây cũng là lần đầu tiên Vương Khả được tham gia mấy buổi tụ hội riêng tư như thế này, lúc vào nhà của Hữu Nhân còn nhìn thấy vị minh tinh nhỏ đã gặp lần trước đang hàn huyên rất nhiệt tình, Vương Khả có hơi không hiểu lắm.
“Ái chà, đến rồi đấy à.” Triệu Tranh bước ra từ trong phòng làm việc. Y trông thấy Vương Khả cũng có hơi kinh ngạc, nhìn sang Mạnh Phàm mà trêu, “Cậu nỡ cho người ta ra đường hả?”
Vương Khả đã từng gặp sếp Triệu rồi, nên cười một cái nói: “Lâu quá không gặp sếp Triệu.”
“Anh có việc cần nói với Triệu Tranh một chút.” Mạnh Phàm vỗ vỗ lưng Vương Khả: “Em tự chơi đi nhé.”
Vương Khả ngoan ngoãn đi theo minh tinh nhỏ lên phòng khách trên lầu một xem phim đi.
Hữu Nhân không nhịn được mà lắm miệng: “Ầy, tôi nói chứ cậu ta ngoan ghê, cũng hợp với cậu đấy.”
Khi chỉ còn lại mình hắn và Triệu Tranh, Mạnh Phàm đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tôi tính hoàn thành dự án bên thành phố C xong thì không làm nữa.”
Hữu Nhân cười ha hả, đấm nhẹ lên vai Mạnh Phàm: “Coi như cậu cũng nghĩ thông rồi. Từ đầu đã bảo cậu rồi, Lư thị chả đáng đâu, Lư Minh Hoa một chữ cũng không chịu cho cậu.”
Nói tới đây mặt Mạnh Phàm lại có vẻ trào phúng: “Quà thành niên cho Lư Thiếu Vũ là 2% cổ phần đấy.”
Triệu Tranh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bất công như Lư Minh Hoa cũng chẳng có mấy người đâu.
Hai người bắt đầu bàn kế hoạch đầu tư chờ sang năm rời khỏi Lư thị tự lập môn hộ. Triệu Tranh đã muốn lôi kéo Mạnh Phàm nhập bọn từ lâu, một mình y nói liến thoắng không ngừng. Mạnh Phàm mới nghe một nửa đã cắt ngang: “Tôi muốn chờ hạng mục bên thành phố C hoàn thành rồi mới đi.”
“Cậu đã tính đi rồi thì còn lo mấy chuyện đó làm gì.”
Mạnh Phàm nhíu mày, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không.
“Cậu cứ làm cái mặt này là tôi lại nghĩ cậu có chuyện đại sự cả đời gì cần phải giải quyết đấy.”
Mạnh Phàm càng nhíu mày hơn nữa.
Triệu Tranh kinh ngạc: “Thật đấy à?”
“Lúc trước tôi đã đồng ý với Vương Khả, năm sau sẽ để cho cậu ấy đi.” Mạnh Phàm thẳng thắn, “Bây giờ thì tôi hối hận rồi.”
Biểu cảm trên mặt Triệu Tranh vô cùng đặc sắc”: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Thế nhưng mà tôi, không muốn cậu ấy nghĩ tôi là loại người lật lọng, cậu ấy vẫn luôn… Muốn đi.” Nguyên nhân chủ yếu của Mạnh Phàm vẫn là sợ phải nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của Vương Khả vào cái đêm ở thành phố A nọ. Cái đó… Nhìn một lần là đủ rồi.
Mạnh Phàm nói tiếp: “Tôi có chuẩn bị cho cậu ấy một cửa hàng ở huyện S.”
“Huyện S? Đó là cái nơi khỉ ho cò gáy nào vậy, tôi chưa nghe nói bao giờ.”
“Một cái huyện nhỏ ở vùng duyên hải tỉnh H, sang năm sẽ được thăng lên cấp thành phố.”
“Sao cậu lại biết mấy chuyện này?”
Tầm mắt Mạnh Phàm đảo qua Vương Khả đang ngồi trước TV tán gẫu với minh tinh nhỏ: “Cậu ấy từng bảo thích nơi đó.”
Hữu Nhân nhìn Mạnh Phàm từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn xuống Vương Khả dưới lầu: “Cậu ta dụ cậu bằng cách nào vậy? Tôi với cậu quen biết nhau nhiều năm như thế cũng chẳng thấy cậu nói được câu nào tốt lành.”
Mạnh Phàm nói thẳng: “Cậu ấy rất tốt, nên tôi muốn thử xem.”
“Thử thì thử đi, cậu để người ta đi rồi thì còn thử cái gì nữa?”
“Từ thành phố C xuống huyện S chỉ có 2 tiếng đồng hồ thôi.” Mạnh Phàm thần sắc nghiêm túc, mặt mày ôn nhu.
Hắn đã nói như vậy thì Triệu Tranh cũng coi như biết rõ tâm tư của Mạnh Phàm, nhưng vẫn rất buồn bực mà truy hỏi, “Tôi không hiểu, có cần phải phiền toái như vậy không? Nói thẳng luôn không được sao, tôi không tin cậu ta sẽ từ chối cậu đâu. Còn cố ý chạy đi thành phố C…”
“Cậu ấy sẽ.” Mạnh Phàm dừng một chút rồi nói, “Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ làm vậy, tôi không dám đánh cược.”
Vương Khả khát khao được buông bỏ quá khứ làm lại từ đầu nhiều cỡ nào, Mạnh Phàm biết rất rõ. Mà hắn cũng được tính là một phần trong quá khứ của Vương Khả. Cho dù Vương Khả có đến thành phố B thì cũng sẽ không cẩn thận từng li từng tí dỗ hắn vui lòng nữa, thỉnh thoảng sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, nụ cười cũng sẽ chân thành hơn nhiều lắm.
Thế nhưng hắn nào dám đi đánh cược với tỷ lệ thắng thấp như vậy.
Hắn không tìm được điểm nào của bản thân đáng khiến cho Vương Khả có hảo cảm. Vương Khả thông minh như thế, nếu như biết được suy nghĩ của hắn rất có thể sẽ không nói tiếng nào mà rời đi mất. So với tùy tiện hành động, còn không bằng cứ thả Vương Khả đi trước, rồi tự mình đuổi theo sau.
Hắn nghĩ lần này mình sẽ từ từ chậm rãi hơn, lần nữa tiếp cận Vương Khả bằng một cách khác, một cách thật nghiêm túc cẩn thận. Lần đầu tiên muốn cùng một người nắm tay đi hết cả đời này, hắn muốn làm tốt nhất, hoàn mỹ nhất có thể.
Dù cho người này có thể sẽ không muốn đi cùng với mình, hắn cũng phải thử một lần. Thế nhưng hắn lại sợ mình mắc phải sai lầm mà dẫn đến thất bại. Tâm trạng lo được lo mất kiểu này làm hắn vừa thoả thuê mãn nguyện vừa phải dòm trước ngó sau, mâu thuẫn cực kỳ.
“Đừng nói cậu quyết định rời Lư thị cũng là do…?”
“Tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, là cậu ấy khiến tôi đưa ra quyết định.” Mạnh Phàm nói nhiều đến mức khiến Hữu Nhân cảm thấy tạm thời khó lòng tiếp thu, “Tôi muốn thay đổi chính bản thân mình, không riêng gì cậu ấy, tôi cũng muốn có một khởi đầu mới.”
Nghe lời này Triệu Tranh cũng không thể nói gì hơn được nữa, ấn tượng của hắn về Vương Khả chỉ dừng lại ở mức nghe lời hiểu chuyện, thực sự không thể hiểu được vì sao Mạnh Phàm lại coi cậu ta như mục tiêu cuộc sống mà phấn đấu. Nhưng y thấy thái độ nghiêm túc của Mạnh Phàm, cũng không nói gì gây mất hứng nữa, rót ly rượu đưa cho Mạnh Phàm.
“Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu.” Ly rượu khẽ chạm, Triệu Tranh nhìn ra tuyết lớn ngoài cửa sổ nâng ly, “Chúc cậu cầu được ước thấy.”
Lúc về đổi sang Vương Khả lái xe. Mạnh Phàm hỏi Vương Khả Tết có muốn đi khu danh lam thắng cảnh mà họ thấy trên TV lúc trước hay không.
Vương Khả do dự hồi lâu mới nói: “Đó là đảo mà đúng không…Em sẽ bị phơi nắng thành đen thui luôn cho coi.” Sau đó lại vò mẻ chẳng sợ nứt mà nói, “Thôi đen thì cứ đen đi… đỡ hơn là phải chịu lạnh.”
Vương Khả đáng yêu như vậy làm Mạnh Phàm hơi kích động muốn hôn nhẹ một cái, nhưng hắn nhịn được. Để phân tán lực chú ý mà nói: “Có một khu du lịch suối nước nóng cũng không lạnh đấy, chúng ta cũng có thể đi chỗ đó.”
Vương Khả quay đầu nhìn Mạnh Phàm cười: “Anh đừng có tốt với em vậy chứ.”
Mạnh Phàm bị nụ cười của anh làm cho lòng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là giơ tay xoa nhẹ đầu Vương Khả, hắn rất vui khi năm nay ăn Tết có Vương Khả ở bên.
Trưa ngày 30 Mạnh Phàm đến nhà họ Lư một chuyến. Trên bàn cơm đang bàn chuyện Lư Thiếu Vũ đã hoàn thành đủ tín chỉ, tốt nghiệp quay về Trung Quốc được rồi.
Từ Diệp với Lư Hiểu Hiểu kẻ xướng người họa, nói rằng Lư Thiếu Vũ trở về là có thể vào công ty gặt hái thành tựu xây dựng một sự nghiệp lẫy lừng. Từ Diệp càng cười híp cả mắt hỏi Lư Thiếu Vũ đã chuẩn bị phương án kế hoạch đầy đủ hết chưa, về ăn Tết nhân tiện ra mắt với các chú bác trong nhà. Lư Thiếu Vũ đến đuôi lông mày cũng đầy vẻ đắc ý, đĩnh đạc mà nói ra vài ý tưởng của bản thân.
Mạnh Phàm đang ăn cơm mà thấy rất tẻ nhạt vô vị. Làm gì cần Lư Thiếu Vũ tự nghĩ, hạng mục này Lư Minh Hoa đã ấp ủ từ lâu, vốn là để cho Lư Thiếu Vũ dùng để đứng vững gót chân tại tập đoàn.
Lư Minh Hoa nghe không hé răng.
Từ Diệp thấy Lư Minh Hoa không tỏ thái độ gì, bèn quay sang Mạnh Phàm nói tiếp, hỏi hắn cuối năm có bận không, công việc có vất vả hay không.
Mạnh Phàm buông đũa xuống: “Năm sau con sẽ đi thành phố C, bên tổng công ty cứ để cho em trai lo là được rồi.”
Niềm vui đến quá bất chợt, Từ Diệp cũng không diễn được nữa, nở nụ cười cứng ngắc: “Mạnh Phàm con đừng hiểu lầm nhé, Thiếu Vũ nó trở về chẳng phải còn cần đi theo con học tập lấy kinh nghiệm hay sao, sinh viên mới tốt nghiệp như nó không có nhiều kinh nghiệm mà.”
“Đúng vậy ạ, em cũng muốn theo anh Mạnh học tập nhiều thứ lắm.” Biểu tình Lư Thiếu Vũ vậy mà lại có vẻ thành khẩn.
“Chuyện đi thành phố C con đã bàn xong với ba rồi.”
“Lão Lư à, Mạnh Phàm mới từ thành phố A trở về thôi mà ông đã để thằng bé đến nơi xa như vậy sao. Tôi còn đang tính để ai anh em nó đỡ lẫn nhau…”
Lư Minh Hoa đứng lên. Một bàn người đều yên tĩnh lại.
“Mạnh Phàm con đi theo ba.” Lư Minh Hoa đi đến phòng làm việc.
Mạnh Phàm cũng kéo ghế ra đứng dậy: “Không được. Chiều nay con còn có việc bận.”
“Đêm 30 còn có chuyện gì nữa?”
“Việc cá nhân.”
Lư Minh Hoa đột nhiên nổi giận: “Đừng có tưởng tao không biết mày ở ngoài nuôi cái thứ gì!! Mấy năm rồi mày không ở nhà?”
Mạnh Phàm mặt mày lạnh nhạt nói: “Con có về ăn cơm tất niên.”
“Đứng lại cho tao!”
“Lão Lư ông đừng kích động! Mạnh Phàm con ngồi xuống đi.” Từ Diệp nhanh chóng đi tới vuốt ngực giúp Lư Minh Hoa hạ hỏa, “Tết nhất có chuyện gì cứ từ từ nói không được sao.”
Mạnh Phàm cầm lấy áo khoác đi thẳng ra huyền quan.
“Mạnh Phàm anh cứ thế mà đi thật? Anh làm ba giận đến mức này, cả nhà còn đang ăn Tết ở đây. Anh có tí lương tâm nào không?” Lô Hiểu Hiểu the thé giọng mà nói.
Mạnh Phàm dừng bước, nghiêng người sang nhìn ả cười lạnh: “Tôi mà có lương tâm thì năm đó cô với Lư Thiếu Vũ sẽ ra sao nhỉ?”
12Từ Diệp thay đổi sắc mặt.
Nói xong Mạnh Phàm cũng lười nhìn sắc mặt như màu gan heo của Lư Minh Hoa, đẩy mở cổng lớn biệt thự nhanh chân đi mất.
Mạnh Phàm không muốn ở lại cái nhà kia thêm một giây nào nữa.
Bây giờ hắn mới cảm thấy đồng cảm với khát vọng muốn bắt đầu cuộc sống mới của Vương Khả. Hắn nóng lòng chờ không nổi muốn lái xe thật nhanh quay về căn hộ, mở cửa một cái là thấy ngay Vương Khả, vươn tay một cái là chạm được vào người.
30 Tết dì giúp việc cũng phải về nhà, nên chỉ có một mình Vương Khả loay hoay trong bếp nấu cơm tất niên, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh bèn cầm trái cà chua đang rửa dở bước nhanh ra xem, trông thấy Mạnh Phàm, Vương Khả giật mình: “Sao anh lại về rồi?”
Mạnh Phàm máng áo khoác lên móc áo: “Không về thì đi đâu?”
“Ây… Anh không phải về nhà ăn cơm tất niên hả?”
“Ăn rồi.”
Vương Khả quan sát biểu tình Mạnh Phàm rồi hỏi: “Tối cũng không quay lại đó ư?”
“Ừm.”
“Vậy anh đợi chút nha, để em đi mua thêm ít đồ ăn, em tưởng nay anh không về nên không mua gì ăn hết. Không đủ để hai ta ăn tối đâu.”
“Đi chung nhé.”
“Vậy thì nhanh lên, đã 4 giờ rồi. 30 Tết siêu thị 6 giờ là đóng cửa đó.” Vương Khả đặt trái cà chua xuống, rửa sạch tay rồi mặc áo khoác vào, cùng Mạnh Phàm đi thang máy xuống bãi đậu xe tầng 1 để lấy xe.
Chiều 30 Tết ngoài đường cái đã không một bóng người, cả thành phố cũng yên tĩnh hẳn đi. Lúc Vương Khả cùng Mạnh Phàm đến siêu thị là vừa đúng 5 giờ. Hai người vào khu thực phẩm tươi sống trước để mua mấy món cần thiết cho bữa tối, sau đó thì tiện đường mà đi dạo siêu thị luôn. Lúc đi ngang qua khu bán đồ ăn vặt, Mạnh Phàm kêu Vương Khả chờ hắn một chút, hắn đi vào dạo một vòng rồi cầm ra hai hộp chocolate.
Mạnh Phàm bỏ vào xe đẩy rồi nói: “Không được ăn quá nhiều trong một lần đâu đấy.”
Vương Khả lúng ta lúng túng: “Anh coi em là con nít mà dỗ đấy à?”
“Có vui không nào?”
Vương Khả cười: “Vui chứ.”
Mạnh Phàm nựng mặt anh rồi cũng nở cụ cười.
Mặc dù có hơi chậm trễ, nhưng hắn vẫn hi vọng bây giờ cũng không phải là quá muộn để dỗ Vương Khả vui.
Về đến nhà Vương Khả nhanh chóng bắt tay vào nấu bữa cơm đêm giao thừa. Mạnh Phàm cũng có lòng muốn giúp đỡ Vương Khả nhưng khổ nỗi người quen gọi đến chúc Tết quá nhiều, năm sau hắn lại cần có quan hệ để xây dựng sự nghiệp riêng nên bây giờ ngó lơ thì không tốt lắm. Vương Khả bèn thẳng thắn đuổi hắn ra ngoài lo chuyện công việc, chờ có cơm ăn là được rồi.
Đúng 7 giờ tối, Vương Khả bưng nồi lẩu vừa nấu xong lên bàn: “Em không rành nấu ăn lắm, chỉ có trứng xào cà chua thôi, anh ăn tạm nhé.”
“Anh không kén ăn đâu.”
“Đúng vậy, nên em mới nấu nồi lẩu nè. Trong lẩu có đủ thứ hết.” Vương Khả cười hì hì.
Tuyết lại bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Vương Khả khẽ than thở: “Thành phố B không cho đốt pháo, chẳng cảm thấy chút không khí năm mới nào.”
“Em có muốn chơi không? Có khu đanh riêng để đốt pháo đấy.”
“Em nói mồm thế thôi. Hồi nhỏ em chơi pháo chán rồi.” Vương Khả thò đũa gắp lát thịt trong nồi lẩu, “Lạnh như vầy, ai mà thèm đi chơi pháo chứ.”
“Hồi bé anh chưa được chơi bao giờ.”
“Anh à có phải tuổi thơ của anh tẻ nhạt lắm đúng không.”
Mạnh Phàm bình tĩnh mà nói: “Mẹ anh là tình nhân của Lư Minh, chừng 10 tuổi anh mới được đưa đến Lư gia, nên chẳng thân thiết mấy với Lư Minh Hoa. Sau này Lư Minh Hoa cũng có vợ con riêng.”
Vương Khả hé miệng, nhai miếng thịt hai cái rồi khô khan hỏi một câu: “Mấy năm qua anh đều đón năm mới một mình sao?”
“Anh có về Lư gia. Nhưng năm nay không muốn về nữa.” Mạnh Phàm dừng lại một chút, “Sau này cũng thế. Ta không tính làm cho Lư thị nữa.”
“Anh đây là muốn tự mình gây dựng sự nghiệp hả?”
“Đúng vậy.”
Vương Khả hoàn toàn không biết gì về chuyện riêng của Mạnh Phàm, nên anh cũng không tiện hỏi quá rõ ràng, chỉ có thể nói: “Vậy xin chúc anh một năm mới may mắn thuận lợi nhé.”
Mạnh Phàm cụng ly với anh: “Cảm ơn em. Em cũng vậy nhé.”
Cơm nước xong Mạnh Phàm với Vương Khả cùng nhau ngồi xuống sofa xem Xuân Vãn.
Vương Khả lười biếng dựa người lên sofa, thi thoảng lại cho chocolate vào miệng nhai. Mạnh Phàm thấy quai hàm anh cứ động đậy không ngừng, không nhịn được bắt đầu vươn tay nựng mấy cái.
“Chocolate ăn ngon không?”
“Ngon chứ. Hồi nhỏ lần đầu tiên em được ăn chocolate là do ba mẹ đi công tác mang về vào dịp Tết.” Vương Khả hồi tưởng lại, “Lúc đó em còn cảm thấy đó là thứ ngon nhất trên đời.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Phàm được nghe Vương Khả nhắc quá khứ của đến bản thân, hắn không nhịn được mà muốn biết nhiều hơn một chút: “Ba mẹ em mất là do đâu?”
“Tai nạn giao thông.” Ánh mắt Vương Khả thoáng hiện lên vẻ bối rối, “Cũng có thể không phải là tai nạn.” Sau đó anh lại nói, “Tết nhất đừng có nói mấy chuyện này chứ.” Vương Khả cười hì hì kín đáo đưa cho Mạnh Phàm một viên chocolate, “Mất hứng lắm.”
Trong miệng Mạnh Phàm tràn đầy hương vị ngọt ngào xen lẫn đắng chát, một lần nữa hắn lại nhìn thấy nét ảm đạm trong đôi mắt Vương Khả. Hắn xoa đầu Vương Khả, nhỏ giọng nói: “Không nói nữa.”
Sau gáy Vương Khả được Mạnh Phàm dịu dàng vuốt ve, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp lây. Năm mới cũng là lúc có được cuộc sống mới, nói lời tạm biệt quá khứ trong ngày Tết có vẻ như cũng không tệ lắm.
Thấy Vương Khả muốn nói lại thôi, Mạnh Phàm bèn hỏi: “Em sao thế?”
“Thật ra thì cũng chẳng có gì để nói, chỉ là trước giờ em chưa nói mấy chuyện này với ai bao giờ, nên không biết phải bắt đầu từ đâu.” Vương Khả lại ăn một them một viên chocolate: “Em chỉ muốn tìm một người để tâm sự thôi. Dù sao thì cứ nói chuyện một mình hoài cũng khổ sở lắm chứ.”
Mạnh Phàm di chuyển nửa người trên qua ôm lấy Vương Khả, yên lặng đỡ lấy tay chân anh.
“Hồi nhỏ em hạnh phúc lắm.”
“Ba mẹ em đi làm xa một năm trở về hai, ba lần, sẽ đem đồ ngon về cho em. Có ông bà ở nhà, em cũng không cảm thấy buồn mấy. Ông em lại rất để ý, nên thường dắt em đi đập hạt dẻ với đào hoa lan(1). Nhưng mà do còn bé quá, nên em không nhớ được mấy chi tiết nhỏ, chỉ nhớ rõ là hồi bé em vui lắm. Ngày nào em cũng sống rất hạnh phúc.”
“Ba mẹ còn nói chờ em lên cấp hai sẽ dắt em lên thành phố học, ông bà bảo không muốn đi lại phiền phức, nên sẽ không đi cùng. Khi đó ngày nào em cũng mong học hết tiểu học thật nhanh, học xong là được vào thành phố với ba mẹ rồi. Hồi đó gia đình em tuy rằng không hoàn hảo nhưng cũng rất tốt rồi. Nhung cuối cùng lại vì em mà bị hủy hoại.”
“Hồi tiểu học em cứu một đứa bé bị bắt cóc lừa bán, nhà em bị bọn buôn người trả thù.”
Ngoài cửa sổ tuyết trắng như lông ngỗng đổ xuống dày đặc, khó lòng thấy được đèn đuốc ngoài xa.
Vương Khả bây giờ hãy còn đắm chìm trong hồi ức, làm gì có tâm trạng để ý đến Mạnh Phàm, anh lại nói tiếp: “Hôm đó em với bà sang nhà anh họ chơi, chúng nó đánh ngất ông em nhốt ở trong nhà, rồi quăng một ngọn đuốc. Ba mẹ trên đường trở về làm đám tang thì gặp tai nạn xe. Cảnh sát giao thông bảo, không tìm thấy tài xế gây ra tai nạn.”
Vương Khả nói tới đây thì ngừng lại rất lâu.
“Em không có bạn bè, thật ra là vì em không dám tin ai cả. Người bạn đầu tiên của em nhắm đến số tiền mà em được thưởng khi cứu người, 10 vạn tệ, gã lừa em đến sòng bạc, ép buộc em, nhốt em ở đó nửa tháng… Cũng may sau khi gã lấy được tiền bỏ chạy, trừ việc bị đập cho một trận thì em cũng không gặp chuyện lớn gì.”
“Mà xui hơn nữa là, vừa bị lừa mất tiền thì bà em đổ bệnh, em phải đi làm công trong nhà xưởng, làm cả năm cũng không lo nổi tiền thuốc thang. Nên em mới đi hỏi tổ trưởng, nhờ anh ta giới thiệu việc khác cho em.”
“Mà tổ trưởng lại là bà con thân thích của Chu Chính.”
“Lúc mới lên thành phố A là thảm nhất. Loại người như Chu Chính… Mới đầu thì gã dùng vũ lực, nhốt em lại, nhưng thấy em vẫn không nghe lời nên gã muốn dùng… Thật sự khi đó em cũng bị dọa sợ, nghĩ thầm bán thân cũng coi như còn được sống yên ổn khỏe mạnh, còn hơn là bị bỏ thuốc cho người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Bây giờ nhìn lại, em cũng biết Chu Chính chẳng tìm đâu ra m* tú* để ép em, nhưng gã sẽ tặng em cho người khác, đưa cho mấy tên quan lớn nghiện ngập nào đó. Nhưng lúc đó em thật sự rất sợ, nên đã nghe lời gã.”
“Với ai em cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cư xử lễ độ.”
“Em… Em sợ bọn họ gần chết.” Vương Khả nói rồi đột nhiên bật cười, “Thật ra mới đầu em cũng sợ anh lắm, nên mới cố gắng làm anh vừa lòng. Anh còn chê em cố gắng quá sức nữa đó.”
Chờ mãi mà Mạnh Phàm vẫn không lên tiếng, Vương Khả vừa muốn quay đầu lại nhìn hắn thì đột nhiên bị Mạnh Phàm ôm chầm lấy.
“Anh à?” Vương Khả nhận ra cả người Mạnh Phàm đang không ngừng run rẩy, anh tưởng Mạnh Phàm nghe mấy chuyện này nên khó chịu trong lòng, bèn ôm ngược lại hắn mà vỗ vỗ, “Sau khi em đi gặp bác sĩ tâm lý thì đỡ hơn nhiều rồi, con người thì ai cũng phải không ngừng tiến về phía trước thôi.”
“Em đi khám tâm lý rồi ư.”
“Chắc chắn là rồi. Lúc được sòng bạc thả ra là em đi ngay, không thì em điên từ lâu rồi ấy chứ.”
“Quê em ở tỉnh Z. Chứng minh thư của em bị Chu Chính sửa lại.”
“Sao anh biết?”
“Anh có xem tin về đứa bé bị bắt cóc trên báo.”
“Vụ này ở đó chắc chắn cũng là chuyện lớn rồi. Có điều thành thật mà nói, em lúc ấy đã sắp sụp đổ, đã không còn ký ức nữa rồi.”
“Em… Vậy em có cảm thấy hận, hận cái kẻ bị lừa bán kia không. Nếu như không có người đó…”
“… Em biết đó không phải là lỗi của chị ấy, nhưng em thật sự không thể nào thánh mẫu như thế được, anh có hiểu không, những thứ mà em đã trải qua sau này… Em khó lòng mà rộng lượng tha thứ được, quá khó đối với em.” Vương Khả chậm rãi nói, “Em hận bản thân mình, nếu ngày đó không cứu chị ấy, thì tất cả những chuyện này đã chẳng xảy ra.”
Mạnh Phàm hoàn toàn buông Vương Khả ra.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt xám xịt của hắn, bèn vội vàng nói: “Em không nên nói mấy chuyện này vào dịp Tết nữa, anh à anh đừng nghĩ nhiều nhé.”
Mạnh Phàm nhìn anh, đôi môi run run: “Vương Khả, em sẽ sớm có được cuộc sống mới thôi.”
Vương Khả nghe được lời này, cuối cùng mới lần nữa nở nụ cười: “Vâng.”
Mạnh Phàm đã không thể khống chế biểu cảm của mình nữa, hắn đứng lên đi về phía phòng tắm: “Anh đi tắm đây.”
Vương Khả kéo cánh tay Mạnh Phàm, hai má anh ửng đỏ: ” y… Thì là.. Anh có muốn làm cái đó không?”
“Không cần.” Mạnh Phàm cũng không dám nhìn Vương Khả nữa: “Ngày mai phải lái xe đi suối nước nóng, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong hắn gần như chạy trối chết vào phòng tắm.
Trong phòng tắm. Mạnh Phàm cứng đờ mở nước, hắn mặc nguyên quần áo ngồi trên thành bồn tắm, hai tay che mặt, nước mắt cũng không kiềm được nữa.
Tại sao lại là Vương Khả.
Sao lại là Vương Khả được.
Tiếng nước ào ào chảy ra từ vòi hoa sen, phòng khách cạnh bên vang lên tiếng nhạc xuân vui tươi giòn giã, có cả tiếng nghẹn ngào lặng yên của Mạnh Phàm.
Không có gì tuyệt vọng hơn việc để mình thấy được cánh cửa của hy vọng, rồi lại phát hiện bản thân mình đã tự tay đóng chặt nó.
Mạnh Phàm rơi vào cơn khủng hoảng cực đại, hắn sợ Vương Khả biết người năm đó là hắn, hắn sợ Vương Khả chất vấn hắn vì sao ngay cả một câu cảm ơn cũng không có mà đã đi mất. Hắn phải giải thích thế nào đây, mà có còn gì để giải thích nữa ư.
Lư Minh Hoa là người đã đưa hắn đi, quả thật sau khi trưởng thành hắn có đi tìm Vương Khả. Nhưng Vương Khả đã bị Chu Chính sửa lại hộ khẩu từ lâu, thay tên đổi phận. Hắn đã đi qua mỗi một thôn làng trên núi nhưng đều là phí công vô ích,
Thật sự là không tìm được ư?
Không đúng.
Nguyên nhân hắn không tiếp tục tìm người nữa rất đơn giản, cảm giác tội lỗi quá to lớn khiến hắn cảm thấy sợ. Hắn sợ phải đối mặt với nỗi oán hận của người đã từng là ân nhân, là do hắn đã mang đến đau đớn và khổ sở cho người đó, cơn ác mộng này đã theo chân hắn từ khi bước vào Lư gia cho đến tận bây giờ.
Sẽ không có ai yêu hắn, không ai quan tâm hắn cả.
Khi biết không tìm được đứa trẻ ngày ấy, hắn có thầm thở phào một hơi không? Hắn vẫn luôn tự lừa dối mình, có lẽ đứa bé kia sống rất tốt, có lẽ đứa bé đó đã trải qua một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn từ lâu rồi. Có lẽ người ta cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn, cũng chẳng cần hắn phải cảm thấy tội lỗi hay bù đắp lỗi lầm.
Sự xuất hiện của hắn đối với đứa bé kia nói không chừng lại là một loại cực hình.
Thế thì chẳng bằng, vĩnh viễn không gặp lại.
Lừa mình dối người.
Hắn vẫn luôn sợ hãi chuyện này, hắn vẫn luôn né tránh quá khứ, không dám đối mặt.
Lúc này Mạnh Phàm mới buộc phải thừa nhận bản thân mình chỉ là một kẻ nhát gan nhu nhược. Buồn cười thay khi hắn cứ nghĩ rằng ngày mai sẽ tốt hơn, hắn có thể cho Vương Khả một cuộc sống mới, hắn có thể học được cách yêu một người.
Đúng là trò cười.*Chú thích:
(1): Đi đào hoa lan trong rừng
======Hết chương 22======
#Riz:Máu chó thơm ngon nóng hổi đây ạ. Chương này hơn 5000 chữ, nhiều gấp đôi bình thường luôn, đau lưng lắm đó huhu.
Tính ra hôm nay là tròn một năm tui không update chương mới rồi đó, xin lỗi mọi người nhiều vì bây giờ mới quay lại lấp hố, từ giờ tui sẽ cố gắng chạy ít nhất một tuần một chương, mọi người kiên nhẫn nha!