Vương Khả thay một chiếc áo ngắn tay sạch sẽ sau khi tắm xong, rồi xoa cái bụng trống đi vào bếp kiếm gì đó để ăn. Bàn bếp sạch bóng không một hạt bụi, mấy lọ gia vị cũng mất dạng, tủ lạnh trống rỗng đến mức nhìn thấy được cả bóng đèn trên vách ngăn trong suốt. Thứ duy nhất còn sót lại trong ngăn đông chính là mấy cái sủi cảo anh gói trước khi đi.
Để lâu quá rồi, cũng chẳng biết có còn ăn được hay không.
Đồ ăn trên máy bay chẳng đủ lấp bụng anh, từ lúc mới về tới giờ còn chưa uống được miếng nước nào đã bị Mạnh Phàm đè ra chơi từ phòng tắm tới trên giường. Vương Khả đói gần chết nên cũng chẳng hơi sức đâu quan tâm nữa, nhanh chóng đun nước rồi đổ hết sủi cảo vào nấu.
Nấu xong anh cẩn thận ăn thử một miếng, chưa hỏng, nhưng cũng không có mùi vị gì. Anh bưng sủi cảo ra khỏi nhà bếp, Mạnh Phàm mới vừa cúp điện thoại, trông mặt mũi có vẻ không vui.
“Sao thế?” Vương Khả chẳng thèm để ý hình tượng, cứ thế vừa bưng bát ăn sủi cảo vừa bước lại gần.
“Không có gì đâu.” Mạnh Phàm không muốn nói. Nhìn thấy sủi cảo trong bát Vương Khả thì nhíu mày nó: “Em đem cả sủi cảo xuống đấy à.”
“?” Vương Khả hơi khó hiểu, “Không phải đâu, nửa năm rồi mà anh không ăn, cứ bỏ tủ lạnh vậy thì phí lắm.”
“Có phí đâu, anh chỉ giữ đó thôi…”
“Giữ để làm của hay gì? Chẳng có tí mùi vị nào.”
“…”
Vương Khả chợt dừng lại, nhìn Mạnh Phàm: “Đừng nói là anh không nỡ ăn đấy nhé.”
Mạnh Phàm từ chối trả lời.
Bời vì nếu nói ra thì nghe ngu thật sự, rằng chỉ khi nào hắn nhớ Vương Khả quá chịu không nổi nữa thì mới dám ăn một hai cái.
Vương Khả nuốt miếng sủi cảo trong miệng, đặt bát đũa xuống rồi nhào lên lưng Mạnh cảm khái: “Anh đúng là tổng tài bá đạo hèn nhất mà em từng thấy đó. Cái nhà này anh cũng mua lại rồi đúng không?”
Mạnh Phàm lại im lặng không lên tiếng, mặt mày tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Hai chân Vương Khả kẹp chặt eo hắn: “Thế chú tổng tài mau dẫn em đi tham quan nhà mới nào.”
Mạnh Phàm cõng anh đi một vòng quanh phòng khách: “Đây là phòng khách.”
Vương Khả ghé vào lỗ tai hắn cười hì hì nói: “Là phòng khách của chúng ta.”
Mạnh Phàm cũng cười, anh thả Vương Khả xuống rồi hôn lên môi anh.
Hai người đè nhau ra ghế sofa mà hôn, Vương Khả lấy tay đè lên ngực Mạnh Phàm: “Em còn chưa ăn sủi cảo xong đâu đấy.”
“Tối anh chở em ra ngoài ăn.”
“Làm xong em làm gì còn sức mà đi đâu nữa.” Vương Khả cười rồi che miệng Mạnh Phàm không cho hắn hôn mình nữa, “Một khi đã bắt đầu rồi thì anh chẳng khác gì cầm thú hết.”
“Em thích thế mà.”
“Không hề, dỗ anh vui thế thôi.”
“Em thích.” Mạnh Phàm nghiêng người đè xuống, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Vương Khả, tay cũng thuận theo lưng quần chui tọt vào trong bóp mông anh, “Lần nào em cũng kẹp chặt anh. Lại còn không chịu tha, không cho anh bắn.”
“Nói xàm.”
“Thử xem là biết ngay.” Mạnh Phàm lột quần Vương Khả xuống, ngón tay xấu xa âm thầm đâm vào trong. Chỉ sau mấy chiêu mà Vương Khả đã bị chọc đến cứng, người anh bị Mạnh Phàm đè nên không nhúc nhích được, cánh tay yếu ớt vỗ nhẹ lên lưng Mạnh Phàm hai cái.
Mạnh Phàm dán lên mặt anh khẽ cọ, “Có thoải mái không?”
“Khó chịu muốn chết đi được!” Mặt Vương Khả nhuốm màu tình dục đỏ ửng.
“Đó là vì em chỉ thích thứ lớn thôi.” Năm ngón tay của Mạnh Phàm nắm đùi Vương Khả tách hai chân anh ra, đẩy dương v*t đang cương cứng của mình vào. Hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ nhíu mi run run đáng yêu của Vương Khả khi bị đâm vào, “Đổi sang gậy th*t bự là sướng ngay có phải không.”
Vương Khả không dám mở miệng, anh sợ mình chỉ biết rên rỉ thôi chứ không nói được gì khác, cổ anh đỏ chót một mảng.
Mạnh Phàm vén vạt áo Vương khả lên nhét vào miệng anh, Vương Khả cắn chặt lấy áo, hai tay mò lên trước ngực Mạnh Phàm cởi áo sơ mi của hắn. Một tay Mạnh Phàm nắm eo Vương Khả mà đẩy hông, tay còn lại thì thỏa thích nắn bóp ngắt nhéo cơ ngực đầy đặn của Vương Khả.
Vải áo ướt đẫm nước bọt, tiếng rên rỉ khe khẽ nghe vừa ngọt vừa êm, hai chân anh không nhịn được mà kẹp chặt lấy eo Mạnh Phàm. gậy th*t tốc độ cao đâm mạnh như muốn chơi nát lỗ thịt mềm mại, lỗ thịt bị kẽo giãn ra hết cỡ, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ của gậy th*t cắm trong cơ thể và độ thô của gân xanh trên cán gậy. Vương Khả đặt tay lên vai Mạnh Phàm vuốt ve đầy dâm dục khi hắn cúi xuống hôn lên cổ anh, như thể đang thúc giục hắn chơi anh càng mạnh, càng sướng hơn nữa.
Lần này Mạnh Phàm không cố ý hành hạ anh quá lâu, nhanh chóng đưa Vương Khả lên đỉnh dục vọng. Hai người chỉ làm một lần trên sofa, nên sau khi làm xong Vương Khả vẫn còn sức để ra ngoài ăn cơm.
Lúc ra khỏi cửa chuẩn bị đi ăn là đúng 6 giờ, giờ tan tầm cao điểm.
Vương Khả sợ thành phố B hay kẹt xe nên đề xuất đến khu phố thương mại gần đó tìm đại quán nào để ăn. Cơm nước xong xuôi thì Vương Khả kêu căng bụng, hai người bèn đi dạo quanh quảng trường một chút.
Bọn họ đi ngang qua một cửa hàng xa xỉ phẩm nổi tiếng, Mạnh Phàm liếc nhìn trang sức trưng bày trước cửa, do dự hỏi Vương Khả: “Vào xem tí được không?”
Sau khi nhìn thấy thứ mà Mạnh Phàm đang nhắc tới, Vương Khả nhịn không được mà cười thành tiếng trước mặt hắn, sau đó nhanh chóng lấy tay đè hai khóe miệng đang cong lên của mình. Anh cứ nghĩ Mạnh Phàm ngày nào cũng nói mấy câu ngọt ngào sến súa là quá rồi, ai ngờ hắn còn ngọt hơn anh nghĩ nhiều, yêu đương thôi mà hận không thể để toàn thế giới đều biết, mỗi giây mỗi phút đều muốn công khai quyền sở hữu của mình.
Cái này đúng là điểm đáng yêu trí mạng mà.
Mạnh Phàm cũng thấy xấu hổ vì nụ cười của anh: “Thế không xem nữa.”
“Em có nói không xem đâu nào.” Vương Khả kéo Mạnh Phàm, cười cong tít cả mắt, “Đi thôi. Ông chú thùng giấm của em.”
Không ngờ vừa vào cửa hàng Mạnh Phàm lại xụ mặt ngay.
Một vị khách nữ trong cửa hàng cũng nhìn sang Mạnh Phàm, mặt mũi cô ta cũng có bảy phần giống Mạnh Phàm. Trông thấy Mạnh Phàm cô ta cũng hết sức kinh ngạc: “Mạnh Phàm? Anh về rồi?” Sau đó liếc Vương Khả một cái rồi lạnh lùng nói: “Đây là nguyên nhân anh không đến thăm ba đó à?”
Mạnh Phàm dứt khoát ngó lơ cô ta, kéo tay Vương Khả đi tới quầy hàng.
Thấy Mạnh Phàm không them phản ứng, cô ta bèn lạnh mặt cầm chiếc túi bên tay lên, như thể cực kỳ không muốn đứng chung cửa hàng với họ, không thèm ngoảnh đầu nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.
Vương Khả không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ tò mò hỏi: “Cổ là…?”
“Con gái lớn của Từ Diệp.” Tâm trạng Mạnh Phàm cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nghiêm túc nói với nhân viên đứng quầy: “Phiền cô lấy đôi nhẫn này cho tôi.”
…
Trên đường trở về, Vương Khả đi được một nửa lại phàn nàn kêu mệt. Hồi chiều bị hành hạ liên tiếp ba lần làm cái eo của anh kiệt sức rồi.
Trên đường chẳng có mấy người, Mạnh Phàm bèn ngồi xổm xuống, nói: “Lên đi, anh cõng em về.”
Rõ ràng có thể bắt xe về nhưng lại chọn làm cái trò này, Vương Khả nhịn cười: “… Anh còn ghen tị chuyện Lưu Dương từng cõng em à?”
“Vì em mệt thôi.” Mạnh Phàm phủ nhận.
Vương Khả thầm nghĩ thôi được, anh nói cái gì thì là cái đó đi, chọc hắn mất mặt rồi thì người khổ cũng là mình thôi. Thoải mái nhào lên lưng Mạnh Phàm, Vương Khả ôm cổ hắn nói: “Anh muốn cõng thì cứ cõng, tối em ăn nhiều nặng lắm đấy nhé.”
Mạnh Phàm xốc lên hai cái rồi nói: “Bình thường.”
“Có phải từ lúc em đi, anh không mời dì nấu ăn tới nữa đúng không, em thấy tủ lạnh chẳng có gì.”
“… Ăn cơm một mình khó chịu lắm.”
Vương Khả nghe mà xót xa trong lòng, anh ôm chặt Mạnh Phàm: “Nếu anh không phiền thì em có thể nấu cho anh ăn, tuy rằng không được ngon lắm.”
“Ngon lắm.” Mạnh Phàm hỏi, “Em có còn muốn thi đại học không? Hay muốn làm gì khác?”
Vương Khả thẳng thắn nói: “Lúc mới đến thành phố S em vốn muốn làm ăn, nhưng đến khi mở của hàng lại nhận ra kinh doanh cũng cần nhiều kiến thức. Em lại chẳng biết gì hết, khó mà làm nổi mấy cái này.”
“Vậy thì đi học trước đi, không vội. Chờ tốt nghiệp đang suy rồi lại tính tiếp.” Mạnh Phàm vạch kế hoạch, “Hoặc em cũng có thể đến công ty anh làm.”
“Em còn chưa biết có thi đậu nổi không đây! Tự ôn thi siêu khó luôn.” Vương Khả giả vờ nghiêm túc, “Còn nữa, anh bảo em tới công ty anh làm, em vào đấy thì làm được cái gì? Vào phòng giám đốc làm thư ký riêng cho anh à?”
“Ừm.”
“Đừng có xạo sự, không có việc thì làm thư ký, có việc thì thư ký làm*, với trình độ này của em thì chỉ có thể giúp anh quay tay thôi.”
*Có việc thì giao thư ký làm, không có gì làm thì đè thư ký ra làm =))
Mạnh Phàm bật cười, làm Vương Khả trên lưng anh cũng rung động theo.
Gần đến khu căn hộ, chiều tối có không ít cô dì chú bác dắt chó đi dạo dọc hai ven đường.
“Muốn nuôi con chó ghê.”
Mạnh Phàm hơi dừng một chút: “Anh… Dị ứng với chó mèo.”
“Thế thôi.” Vương Khả nằm nhoài lên bả vai Mạnh Phàm, “Em muốn sửa phòng ngủ phụ thành phòng tập thể hình.”
“Được chứ.”
“Em còn muốn đặt một cái ghế mây ngoài ban công.”
“Được.”
“Em yêu anh.”
Mạnh Phàm sửng sờ, dừng bước lại đứng giữa đường, trên lưng còn cõng Vương Khả, hắn luống cuống tay chân không biết phải làm sao cho vừa.
Vương Khả nhẹ giọng nói: “Mau nói anh cũng vậy đi.”
Mạnh Phàm nuốt nước bọt rồi mới nói: “Anh… Anh cũng yêu em.”
Vương Khả híp mắt cười, hôn một cái lên má Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm quay đầu lại nhìn anh. Nụ cười của Vương Khả rạng rỡ dưới ánh đèn đường, còn tỏa sáng hơn cả sao trên trời, Mạnh Phàm nhìn mà thấy xót xa nơi khóe mắt.