Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 62: 62




Nữ đế đoan trang tha thướt như nhành liễu tỏa ra ánh sáng dịu dàng như trăng non đêm rằm giữa đại điện.

Sức hút mị lực mê người.

Bá quan cung nhân kinh hỉ thán phục.

Toán thuộc hạ tâm phúc cùng Y Y cung nữ theo hầu nữ đế vỗ tay reo hò.

Hét to cái gì mà thánh nữ vô song.

Thánh nữ vô song.

Raika nghe tới lỗ tai lùng bùng.
Raika thấy Liêm Trinh, Thừa Hoan bị trọng thương nặng đem đi thái y, còn tình địch thì tỏa sáng ở trước mặt bao người, nhất là Úc Huyền Kỳ đang chứng kiến.

Tâm lý không hề muốn thua kém tình địch, càng muốn thể hiện trước mặt ai kia trổi dậy, Raika không nhịn được nữa từ trên ngôi cao bay xuống.
Chân trần chạm nền gạch mát lạnh.

Tay bé xíu nâng váy trắng hất cằm nhìn nữ đế Ai Lam.

Nàng nói: "Này bà đừng có phách lối.

Thừa tướng quân trải nhiều trận sức lực suy giảm, tên kia say nát rượu bà chỉ ăn may mà thôi.

Có ngon thì đấu với ta một phen.

Yên Đô không thiếu người, một mình bổn công chúa ta cũng đủ chơi cùng bà."
Hừ, là ai phách lối đây? Nữ đế Ai Lam cười cười.


Khẽ nói: "Hảo, vậy bổn cung cũng không khách sáo."
Dứt lời nữ đế cầm kiếm xoáy tới.

Raika nghiêng người né tránh dễ dàng, qua ba lượt nàng nhón chân bay lên hơn trượng.

Sợi tầm ma xé thịt chui ra từ lòng bàn tay một đường quất xuống.
Với thực lực của nữ đế có thể né tránh mà nữ đế không tránh, vờ như bản thân tránh không kịp bất ngờ nhận lấy một nhát roi chí mạng.
Nàng ta ngã xuống kêu lên đau đớn, da thịt rách ra ở tay và ở cả trước người khiến y phục trắng nhuốm máu.

Một nữ tử mảnh mai diễm lệ mà bị như thế ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Raika còn muốn quất xuống thêm một roi nữa.

Y Y cung nữ và toán thuộc hạ tâm phúc đã lao ra ngăn chận nàng, còn muốn ra tay với nàng.
Úc Huyền Kỳ sợ bọn họ làm bảo bối bị thương vội bay xuống chắn trước người Raika, đoạt lấy sợi pháp bảo trong tay nàng đồng thời hô đủ rồi.

Kịp cứu vãn cục diện trong chớp nhoáng, tránh cho đôi bên thương vong nặng hơn không còn hòa khí.
Raika lại tưởng Huyền Kỳ sợ nàng làm nữ đế bị thương.

Trong lòng càng thêm ấm ức.
"Không xong rồi chủ tử ngất đi rồi.

Làm sao, phải làm sao đây chủ tử ơi đừng làm nô tì sợ.

Hu hu hu.."
Nữ đế đột nhiên ngất đi.

Y Y cung nữ mặt mày tái mét khóc òa.

Úc Huyền Kỳ bèn truyền Hồ thái y tới.

Cả đại điện bỗng chốc như dầu sôi lửa bỏng.
Gian phòng trang hoàng lộng lẫy.
Hồ thái y bắt mạch.

Y Y bên cạnh sốt ruột thúc giục bảo: "Ông bắt tới bắt lui nhiều lắm rồi, làm ơn nói chủ tử của ta thế nào, tại sao đột nhiên ngất đi.

Chủ tử tình hình có nghiêm trọng không?"
Y Y tuôn một tràng câu hỏi vì lo lắng.

Hồ thái y trầm ngâm một lát mới đứng dậy chắp tay cúi đầu hướng Úc Huyền Kỳ trịnh trọng bẩm báo, có thể thấy giọng ông ấy rất run, tay chân cũng run lẩy bẩy: "Hồi bẩm hoàng thượng, là..

là hỷ mạch."
"Cái gì?" Âm Âm, Như Yên, Tây Ly công chúa, Y Y cung nữ, Raika, Tròn Tròn, Tạ công công đều đồng bật thốt lên há hốc mồm kinh ngạc.
Úc Huyền Kỳ nhíu mày nhìn ông ta hỏi lại một lần nữa: "Ông chắc chứ, là hỉ mạch?"
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm của hoàng đế Yên Đô.

Hồ thái y kinh hãi muốn ngộp thở, mồ hôi lạnh vả đầy trán lần nữa chắp tay cúi đầu thưa: "Dạ phải thưa hoàng thượng, cái thai đã được hơn hai tuần.

Có lẽ ban nãy nữ đế vận động quá mạnh trong lúc giao chiến cộng với bị thương nhất thời cơ thể yếu ớt chịu không nổi nên mới ngất đi.


Nữ đế cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều mới mau hồi phục được."
Hơn hai tuần.

Tính toán thời gian hắn tới hoàng cung Ai Lam không mấy sai khác đi.

Úc Huyền Kỳ toàn thân đã lạnh, đầu óc trống rỗng.

Chung quanh hắn không ai nói gì nữa, bầu không khí im lặng tới nghẹt thở.
Ai cũng biết nữ đế xưa nay thanh tâm quả dục không hề tiếp xúc với người đời, buông rèm nhiếp chính.

Một thánh nữ băng thanh ngọc khiết nay tự dưng mang thai, không cần nói cũng biết tác giả của cái bào thai ấy là ai.

Bởi tin tức hoàng đế Yên Đô đích thân tới Ai Lam quốc cứu Dạ Sương công chúa và đồng ý qua đêm cùng nữ đế đã đồn đãi khắp Ngũ châu.
Và người lan truyền tin tức chính là nữ đế Ai Lam.

Nàng ta không ngại mất đi danh tiếng chỉ để mọi người biết được rằng nàng ta cùng hoàng đế Yên Đô đã có qua lại.
"Khốn nạn.

Ngươi là tên khốn nạn." Nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã, con tim tan vỡ Raika quay đầu rời khỏi phòng.
Úc Huyền Kỳ đuổi theo ra bên ngoài ôm lấy nàng, hắn cũng sắp thở không xong.
Hắn không biết bằng cách nào nữ nhân kia mang thai, rõ ràng lúc đó hắn không có cảm giác gì cũng chẳng hề xuất ra trong cơ thể nàng ta, vì sao có thể mang thai được.

Chẳng lẽ chỉ cần quan hệ là có thể mang thai sao?
"Raika nàng bình tĩnh nghe ta nói, ta không biết vì sao sự việc thành ra thế này.

Ta không hề muốn điều đó, ta không hề muốn có con cùng nàng ta.

Nàng phải tin ta Raika."
"Tin ngươi? Được thôi.

Giờ ngươi lập tức đuổi nàng ta đi, đuổi khỏi Yên Đô đảo quốc.

Ta sẽ tin ngươi, ta sẽ tha thứ cho ngươi." Raika nhìn Huyền Kỳ, cho hắn một cơ hội.

Rất tiếc Huyền Kỳ lại để vụt mất.

Huyền Kỳ bối rối lắc đầu.

Hắn yêu nàng, hắn sẽ làm tất cả vì nàng nhưng bảo hắn rời xa cốt nhục của mình, hắn không làm được.

Hắn không thể làm được.
"Raika, ta không thể vứt bỏ máu mủ của mình, chờ nàng ấy sinh xong ta ẵm theo đứa bé cùng chúng ta về thần giới.

Từ nay cùng nàng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Ta xin thề không bao giờ gặp lại nàng ta nữa."
"Đủ rồi.

Con người của ngươi ta thấy thật ghê tởm, đừng có chạm vào ta nữa.

Chúng ta chấm dứt tại đây đi." Raika tức giận gào lên gạt bàn tay Huyền Kỳ ra quay đầu rời đi.
Huyền Kỳ thình lình từ phía sau ôm lấy nàng, run giọng sợ hãi hơi thở dồn dập nóng bỏng: "Đừng rời khỏi ta Raika, làm ơn đừng rời khỏi ta.

Ta sao có thể sống mà không có nàng.

Khó khăn lắm nàng mới chịu tha thứ cho ta, khó khăn lắm chúng ta mới đi tới ngày hôm nay.

Đừng từ bỏ ta có được không Raika.

Ta xin nàng, ta xin nàng."
"Ngươi có tư cách gì xin ta.

Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi không xứng." Raika cười lạnh..