Rắn Nhỏ Bám Người

Chương 2



Hàm viện nơi ở của Liên bang chủ Thiên Sơn phái có rất nhiều phòng ốc sạch sẽ. Trừ gian chính, Liên Hạo đem cô gái đã ngất về một gian phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, đem người đặt lên giường.

"Xong rồi đó chuyện còn lại giao cho Hồ đại phu ông liệu mà xử lí đi." Liên Hạo phủi tay sạch sẽ toang rời chân.

Hồ đại phu kịp thời ngăn chặn, chính là giang đôi tay đứng chắn trước mặt hắn. Cười hề hà: "Liên bang chủ sao có thể, lão phu còn chưa nói xong mà, người cứ nóng vội như vậy sẽ không kịp tới đại hội được đâu."

"Nhưng bổn tôn nào biết chẩn bệnh, ở lại làm cái gì?" Liên Hạo nhướng mày quạnh hẹ. Hồ đại phu cao cơ hơn, tuông luôn một tràng không cho hắn cơ hội thoái thác.

"Ta nói Liên bang chủ ơi đại hội chỉ còn có bảy ngày nữa sẽ diễn ra. Thời gian phi ngựa từ Thiên Sơn tới Phong Sơn có gần cách mấy cũng mất hai ngày đường. Người chỉ còn năm ngày còn lại để giải độc, không phải nuốt xà đan cũng không phải đem xà yêu vứt lò luyện giải dược mà dùng máu của nó làm thuốc dẫn trộn chung với phương thuốc bí truyền của lão để nấu uống. Trong khoảng thời gian đó đòi hỏi ngài phải ngủ cùng con tiểu yêu này. Mỗi một lần uống thuốc là một lần lên giường cùng nó, thuốc mới có thể phát huy hết tác dụng. Đảm bảo trong vòng ba ngày độc tố sẽ được loại bỏ hoàn toàn. Người còn do dự nữa sẽ chỉ tốn thời gian thêm vô ích mà thôi."

Càng nói dần về sau âm điệu càng run càng nhỏ. Hồ đại phu nhìn gương mặt đen kịt của ai đó mà cảm tưởng đầu mình sắp rụng tới nơi. Quả nhiên Liên Hạo nắm cổ áo ông ta nhấc lên, giọng rít qua kẽ răng trợn mắt bảo: "Ông dám giỡn mặt với bổn tôn?"

"Đâu đâu lão phu nào dám, lời ra toàn sự thật. Ối." Liên Hạo chưa đợi ổng nói hết câu một phát ném phanh vào vách tường.

Rầm choang. Cả người ông ta đập vào tường cùng với cái vòng tay sắc mảnh ngân lên, ông ta đổ sập xuống.

Liên Hạo nghiến răng không hề nhìn ông, nói: "Tuyệt nhiên không còn cách nào khác?"

"Tuyệt nhiên chỉ có cách này a." Hồ đại phu thấy điểm sáng lồm cồm đứng dậy đáp lời.

"Ba ngày phải uống bao nhiêu lần thuốc?" Liên Hạo.

"Mười chín lần một lần cũng không được thiếu." Hồ đại phu mượn gan hùm. Ý tứ trên mặt chữ, cái kia hiển nhiên cũng mười chín lần đi.

"Được. Bổn tôn biết rồi. Thời gian thuốc thang đều giao cho ông sắp xếp. Sau ba ngày bổn tôn không chữa khỏi ông cũng không cần sống tiếp nữa."

"Dạ dạ, lão phu nghe rõ rồi, lão phu đi chuẩn bị đun thuốc đây." Hồ đại phu chạy ào ra ngoài.

Lão gia nhân và Kì Kì hầu gái liền chuẩn bị nước tắm và y phục. Đương nhiên y phục nhiều thêm một bộ để cho kẻ đang nằm bất tỉnh ở trên giường.

Xong xuôi mọi thứ lão gia nhân và Kì Kì lùi ra ngoài khép cửa phòng lại. Liên Hạo đem xà yêu bé bỏng đặt vào trong dục đũng ngập nước ấm bốc hơi nghi ngút. Chẳng hề tình nguyện mà xối nước cho sạch sẽ những vết bẩn thỉu nhầy nhụa bám trên da thịt xà yêu.

Nam nhân tuổi trẻ khí thịnh như hắn mĩ nữ nào chưa từng nếm qua, mỗi đêm đều có cả tá xếp hàng đợi hầu hạ, chỉ là ngủ với một con xà yêu hắn chưa từng nghĩ tới, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm, nếu chẳng phải chẳng còn sự lựa chọn hắn thật muốn giết người. Chí ít cần phải tẩy rửa cho nó sạch sẽ.

Quá trình tẩy rửa cho xà yêu, Liên Hạo mắt có chút đỏ, cổ có chút nóng rất bức bối. Liên Hạo liền đổ hết cho việc tại hơi nước nóng bốc lên hắn mới thành ra như vậy.

Cơ mà nghĩ sao Liên Hạo cũng không nghĩ ra nửa chừng xà yêu kia tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân xích lõa ngồi ngập trong làn nước ấm, nam nhân đối diện đang loay hoay kì cọ cho mình.

"Á a a..."

Xà yêu theo bản năng xấu hổ bật hét lên vùng chạy khỏi dục đũng, nước theo đó bắn lên từa lưa đầy mặt mũi Liên Hạo.

"Được lắm." Liên Hạo nổi đóa chạy theo ôm cả người về, cả cơ thể xích lõa ướt át của ai kia cứ thế dán vào ngực hắn từ phía sau.

"A a a..."

"Buông... buông ra..."

Vì quá tức giận khi bị xúc phạm coi thường. Xà yêu vụt miệng thốt ra được thêm mấy từ mới lạ, chống chả quyết liệt.

"Hừ học cũng thật nhanh ha. Bổn tôn còn tưởng ngươi chỉ nói được có mấy từ a a ư ư cơ chứ." Liên Hạo cười cợt siết người càng chặt hơn cơ hồ muốn siết nát.

"Đau... đau quá... ức ức..."

Máu từ vết thương nơi ổ bụng rách ra loang lổ ướt cánh tay Liên Hạo. Xà yêu run rẩy quỵ xuống. Liên Hạo bế nó về giường. Thay vì băng bó cầm máu Liên Hạo lại bình tĩnh đem cái chén con tới hứng máu vào trong chén. Cánh tay còn lại kềm chặt xà yêu bên dưới không cho phản kháng.

Hứng thẳng tới nửa bát con mới chịu cầm máu cho nó. Đem y phục bồi mặc.

"Ngươi người xấu, ghét ngươi ghét ngươi. Hu hu..."

Xà yêu uất ức không cho Liên Hạo giúp mình. Liên Hạo nhíu mày bóp chặt bả vai đơn lạnh của nó.

"Ngoan ngoãn chút. Đừng để bổn tôn nổi giận, ngươi sẽ càng đau hơn đấy."

"Nhà... ta muốn về nhà... nhớ nhà..."

"Làm xong nghĩa vụ của ngươi đi, muốn về nhà liền cho ngươi về." Liên Hạo hời hợt qua loa.

Xà yêu nhỏ bé đáng thương không biết nghĩa vụ là gì sao lại bị dùng lên người mình, nếu biết nó thật sự ức sôi máu mà chết. Cả hai chẳng cùng liên quan, ai kia còn chưa từng nuôi nó ngày nào lần đầu tiên gặp mặt đã rút kiếm đâm nó một nhát giờ còn lấy máu của nó, nó không oán hận là may mắn lắm rồi. Còn nghĩa vụ gì nữa kia chứ?

"Cộc cộc..."

"Chủ nhân thuốc đã sắc xong rồi, Kì Kì có thể bưng vào chứ?" Cô hầu gái nhỏ giọng ngoài cửa.

"Bưng vào đi."

Được sự cho phép, Kì Kì mở cửa bước vào đem khay thuốc đặt xuống bàn, nhìn bát máu con tèm lem bên cạnh run rẩy bảo: "Hồ đại phu căn dặn người trộn hai thứ này vào với nhau uống nhân lúc còn nóng sau đó mới... mới..."

"Bổn tôn biết rồi không cần ngươi dạy. Ra ngoài đi."

"Hơ... dạ." Kì Kì luống cuống cầm cái khay không chạy ào ra ngoài quên cả đóng cửa, còn chưa kịp ngó xà yêu ở trên giường lấy một cái.

Ơ đợi đã nhà... giúp ta về nhà.

Xà yêu đang ngốc trên giường chợt nhìn thấy cô gái dễ thương có phần giống mình bước vào phòng, nó nghĩ có thể tin cậy. Cơ mà còn chưa kịp mở miệng nhờ vả cô gái đã bỏ chạy rồi. Phải làm sao về nhà đây, nam nhân này dường như không cho nó về nhà. Quá sợ, nó cuống lên lao xuống giường toang đuổi theo bóng cô nương khuất dạng kia.

Rầm. Cánh cửa trước mặt nó bỗng nhiên đóng sầm lại. Một cỗ lực từ đôi cánh tay cường hãn nhấc bổng nó lên ném về giường. Nó ra sức chống trả nhưng pháp lực vừa thi triển lại vụt tan biến đi, trong thời kì lột da yếu ớt phải ba ngày mới có thể khôi phục sức lực vậy mà nó còn bị người ta rút máu quá nhiều. Hiện tại nó chẳng khác nào một con rắn bình thường vô dụng cả.

"A a thả ta ra, thả..."

Mặc cho nó kêu gào, nam nhân này đang trói hai cái tay của nó vào trên đầu giường phòng nó trốn chạy.

"Tên điên, tên điên."

Xà yêu vùng vẫy trợn mắt mắng người. Liên hạo chả hiểu sao giấc này lại cảm thấy thú vị. Nếu có gương hẳn gương mặt hắn đang rất vui vẻ.

"Chậc. Mới có trói tay ngươi thôi đã học ra mấy từ mắng người khó nghe đến vậy. Cái miệng nhỏ của ngươi không dạy cho bài học thì sẽ không biết vâng lời đâu."

Liên hạo đem giẻ lau nhét vào miệng xà yêu. Bàn tay chai sần vì cầm kiếm lâu năm từ trên ngực nó trượt dần xuống dưới dừng trước ổ bụng non mềm đang quấn băng thẳng tay bóp mạnh một phát.

"A..."

Xà yêu ngửa cổ kêu lên đau đớn, âm thanh bị đống vải lau sàn nhà chấn ngang cuống họng khiến cho chẳng thể nào phát ra ngoài. Quá uất ức nước mắt sinh lý ứa tràn mi.

Cả người xà yêu run rẩy, ổ bụng loang thấm máu vào lớp băng trắng. Liên hạo có phần tụt hứng.

Bỏ đi. Hắn ngồi dậy khỏi người xà yêu bước tới giường tới bàn gỗ gần đó đem bát máu đổ vào bát thuốc lắc lắc mấy cái rồi uống cạn.

"Ực ực..."

Yết hầu dịch động lên xuống hắn khẽ nhíu mày. Thật tanh. Mùi vị khó ngửi chết đi được. Nếu không phải vì giải độc hắn cả đời cũng không uống cái thứ kinh tởm này.

Còn nữa sắp phải lên giường cùng một con rắn nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn. Hay là hắn bịt mắt lại nhỉ, đỡ nhìn thấy nó sẽ không sinh ra cảm giác chán ghét.

Liên Hạo cho rằng vậy hắn bèn đem dải lụa trắng tự bịt mắt mình lại sau đó mới bò lên giường. Mắt bịt rồi không nhìn thấy gì nữa hắn càng nghe rõ hơi thở của đối phương, cũng nghe rõ nhịp tim đang đập rất nhanh trong lồng ngực hắn.

Mẹ kiếp cảm giác căng thẳng này là vì quá chán ghét mà sản sinh ra sao. Liên Hạo chần chừ nửa buổi cũng không dám động vào xà yêu. Con mãnh thú lăn lộn trên giường nhiều năm như hắn có ngày đơ ra thế này chẳng biết làm cái gì cả. Nếu một cô nương nào khác sớm đã lâm trận rồi. Đường đường chủ nhân Thiên Sơn phái lại đi ngủ với một con xà yêu dơ bẩn hèn hạ, chuyện này truyền ra ngoài mặt mũi hắn để ở đâu.

"Ưm... ưm..." thả ta ra. Thả ta ra. Xà yêu nói không được chỉ phát ra tiếng hm hm vô nghĩa, mắt giàn dụa nước vùng vẫy cầu xin nam nhân đang ở trước mặt mình. Nó không biết nam nhân đang làm cái gì nữa tự dưng đem vải che mắt. Có phải sắp sửa hành hạ hoặc giết chết nó không. Nam nhân này chắc chắn là bị điên mất rồi.

Ò sao trong phòng yên ắng thế nhỉ. Hồ đại phu tốt bụng dạo một vòng ngang kiểm tra. Liền nói vọng vào: "Liên bang chủ ngài còn do dự nữa bát thuốc ban nãy coi như phí công vô ích. Không còn tác dụng đâu."

"Bổn tôn biết rồi. Ông biến xéo đi."

Liên Hạo nghiến răng quẳng một câu, ngoài cửa tiếng lịch bịch xa dần.

Liên Hạo run tay mò tới cổ áo ai kia chật vật cởi ra từng chút, cần cổ trắng nõn nhanh chóng hiển lộ. Liên Hạo chậm chạp cúi thấp xuống vùi mặt vào.

Xà yêu ngửa cổ hốc mắt mở to, nước mắt chảy dài.