Sương đêm rơi ngày một nhiều Liên Hạo rời khỏi Hồng Hoa phường phi ngựa chạy như bay trên đường phố hướng về Hương cốc thuộc Thiên Sơn.
Dừng ngựa nơi trái núi nhỏ cạnh cốc, hắn chạy nhanh về hang động tối om om. Suốt cả đoạn đường dài lê thê không có khoảng thời gian nào mà hắn không nhớ đến con xà yêu đó.
Tới trước cửa hang gió lùa ào ào chỉ có một cái cán trơ trọi đặt đất. Người đâu mất rồi. Xà yêu, xà yêu.
Liên Hạo gọi to chân tiến vào hang, tối quá hắn căn bản đi mò không thấy đường, chỉ nghe được tiếng gọi của hắn va vào vách đá dồn dập vang vọng.
"Xà yêu ngươi ở đâu ra đây đi, xà yêu."
Tìm kiếm mò mẫm một lúc dần vào sâu trong hang cuối cùng Liên Hạo nghe có tiếng khóc phát ra gần đâu đó. Hắn lần mò tìm tới nơi bắt gặp ai kia ngồi rúc trong góc nước mắt đầm đìa.
"Ngươi đây rồi. Bổn tôn tìm thấy ngươi rồi." Liên Hạo mừng rỡ ngồi xụp xuống ôm lấy cô gái bé bỏng vào lòng. Hắn thở dốc. Mồ hôi ướt đẫm vầng trán. Chạy một mạch đến đây hắn quả thật rất mệt.
"Hạo... ta sợ lắm, đừng bỏ ta. Đừng bỏ."
Xà yêu víu lấy cánh tay Liên Hạo. Run cầm cập. Hoảng loạn câu được câu chăng khiến Liên Hạo cõi lòng đau nhói.
Sống mũi cay cay hắn nuốt một ngụm khí xuống khẽ bảo: "Bảo bối ngoan đừng sợ, bổn tôn không bỏ em nữa. Từ nay giữ em bên cạnh, đối tốt với em."
Liên Hạo ôm ấp tiểu cô nương bé bỏng vuốt ve đầu tóc mềm mại rồi lại hôn nhẹ mấy cái lên môi nàng. Trân trọng nàng như mạng. Sống bao năm tháng qua, gặp gỡ chung đụng vô số mĩ nữ nhưng chẳng có ai khiến hắn rung động khao khát như là vật nhỏ này cả. Giờ đây hắn mới tin vào định mệnh là có thật, vật nhỏ này chính là định mệnh của đời hắn.
"Bảo bối à em cảm thấy thế nào có khó chịu lắm không, người em vẫn còn nóng hầm hập hay là ta đưa em về để Hồ đại phu chữa trị nha." Sờ trán vật nhỏ còn nóng hôi hổi. Liên Hạo lo lắng bảo.
"Em... không sao. Chúng ta ở đây đến sáng rồi hẵn về." Xà yêu lắc đầu quyến luyến cái tổ nhỏ. Hiếm có dịp cùng người thương ở cùng nó nơi thân thuộc thế này. Cho nên nó muốn nán lâu thêm chút nữa. Đối với nó cũng là một loại cảm giác thụ hưởng.
"Bảo bối em muốn ở bao lâu đều được. Ta sẽ ở cùng em, chỉ cần nơi nào có em bất luận núi đao biển lửa cũng sẽ có ta, kề vai sát cánh bên em một đời."
"Em có bằng lòng gả cho ta không?" Liên Hạo trầm giọng tựa như tiếng đàn dương cầm êm ái trong đêm khuya rót vào tai. Xà yêu bất ngờ nhận kinh hỉ lớn chỉ biết vòng tay ôm lấy gáy cổ Liên Hạo khẽ gật đầu. Còn hạnh phúc nào bằng. Cuối cùng một con thú như nó cũng được gả đi, cũng có một tấm chồng uy phong trong thiên hạ. Nó có xứng đáng chăng?
"Hạo... em muốn chàng."
"Gọi ta phu quân." Liên Hạo cụng hai chóp mũi vào với nhau cố đè thấp giọng hơi thở nặng nề phả ra lấn át cả vật nhỏ.
Xà yêu cả người mềm nhũn. Ân một tiếng ngoan ngoãn gọi phu quân cọ mặt mũi vào trong ngực hắn giấu đi xấu hổ.
"Phu quân em yêu chàng!"
"Bảo bối, thê tử, phu quân cũng yêu nàng!"
Liên Hạo ôm ấp vật nhỏ lăn qua lăn lại cho tới tận tờ mờ sáng mới rời khỏi hang động.
Ngồi ngựa vật nhỏ mệt mỏi thiếp ngủ đi dựa cả vào người hắn. Liên Hạo vừa ôm nàng vừa ghìm dây cương rảo ngựa đi khá chậm cho nàng dễ chịu. Trời sáng rồi nên mấy vết cắt trên mấy ngón tay bé nhỏ của nàng đập vào tầm mắt hắn khiến hắn nhớ lại những khoảnh khắc lấy máu, nàng khóc lóc van xin hắn, nàng đã đau đớn rất nhiều.
Bảo bối, xin lỗi em, ta thật đáng chết.
Suốt chặn đường về Thiên Sơn, Liên Hạo đã suy nghĩ rất nhiều về "chuyện tốt" hắn làm mấy ngày qua. Từng cái từng cái đều khiến hắn dằn vặt ray rứt, cũng may sự việc chưa hồi muộn màng. Vật nhỏ không ôm hận mà chấp nhận tha thứ cho hắn. Lúc tìm thấy nàng còn kéo lấy hắn ôm chặt cứng sợ hắn bỏ đi. Trên đời sao lại có người con gái ngây thơ đáng yêu nhường này. Liệu có phải nàng nửa người nửa thú nên tâm tư đơn thuần không. Hắn không chê bai nàng nữa. Hắn sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho nàng.
Mang xà yêu về Thiên Sơn. Hàm viện không để xà yêu ở phòng nhỏ nữa mà Liên Hạo trực tiếp mang thẳng về gian chính cao ráo sạch sẽ đầy đủ tiện nghi hơn, đây là chỗ nghỉ ngơi của hắn. Dù vật nhỏ đã hạ sốt nhưng hắn vẫn không yên tâm gọi Hồ đại phu tới khám.
Hồ đại phu khám bệnh khám ra một đường hỉ mạch. Bẩm với Liên Hạo. Hốc mắt hắn mở to, tâm can như tan chảy. Huyết nhục của hắn đang tồn tại trong bụng nàng. Sợi dây vô hình gắn kết hai trái tim lại với nhau hắn làm sao có thể diễn tả thành lời.
"Bảo bối em có nghe Hồ đại phu nói gì không, chúng ta có con rồi." Liên Hạo nắm tay nàng, hôn môi nàng. Giọt nước nóng hổi rơi xuống tay nàng.
"Ân." Xà yêu khẽ gật đầu mặc dù chưa hiểu lắm có mang là như thế nào. Nhưng thôi kệ phu quân vui thế này thì chắc là chuyện tốt.
Có điều ba ngày qua Liên Hạo liên tục hành phòng cùng nàng còn lấy rất nhiều máu, giờ nàng có mang cơ thể lại càng suy yếu hơn cần phải chăm sóc đặc biệt và bồi bổ thật nhiều mới có thể khang phục được. Còn nữa không thể vận động mạnh. Đó là lời Hồ đại phu đã căn dặn. Nhưng vận động nhẹ thì miễn cưỡng có thể. Hồ đại phu ho khụ một tiếng xách hộp y cụ rời phòng.
Thế là suốt hai ngày liền Liên Hạo bên cạnh chăm sóc cho vợ không rời nửa bước. Thuốc sắc mang tới Liên Hạo bên cạnh bón đút cho nàng, nàng không uống được thì dùng miệng hắn mà đút, cơm nước đồ vặt dọn lên nàng không ăn nôn tới ụa lui, Liên Hạo kiên nhẫn dụ dỗ, cuối cùng cũng phải dùng miệng nhai nhuyễn mớm cho nàng như chim mẹ mớm mồi cho chim non mới nở.
Lão gia nhân bị tọng cơm chó tới bội thực hai ngày liền. Qua ngày thứ ba Liên Hạo lên đường đến Phong Sơn, cuối cùng lão cũng được ăn cơm trắng.
Có điều vợ yêu rất dính người một mực đòi đi theo, Liên Hạo cũng không nỡ xa nàng dù chỉ một chút càng không yên tâm để nàng ở một mình cách hắn. Thế là bèn đem nàng theo. Bảo nàng biến thành rắn nhỏ bỏ gọn vào trong ngực áo của hắn. Lồng ngực của hắn rất ấm áp rộng rãi, rắn nhỏ cuộn tròn ngủ một giấc ngon lành.
Nửa đường Liên Hạo dừng chân giữa rừng núi nghỉ ngơi chợp mắt một lát. Rắn nhỏ đen như mun ngóc đầu bò ra trở về nguyên dạng một con hắc xà cỡ bự. Thân mình trơn truột nó uốn lượn quanh người Liên Hạo, cọ khắp cơ thể hắn, thè chiếc lưỡi vừa đỏ vừa dài liếm láp mặt mũi hắn để lại từng vệt nước bọt nhớp nháp, từng vòng quấn quanh siết chặt lấy hắn như muốn ôm trọn vào lòng.
Liên Hạo mở mắt ra nhìn nó.
Đây là tới kì động dục sao. "Bảo bối, em thật ngốc ôm chặt như thế ta làm sao an ủi em." Liên Hạo cười khổ, mãng xà liền nới lỏng vài vòng tạo đường cho hắn rút tay ra, tay to xoa đầu nó ôm ấp vuốt ve sau đó cẩn thận hôn lên.
Chụt một cái mãng xà hóa thành tiểu cô nương xinh đẹp đang nằm trên người hắn. Cả hai nhìn nhau, tiểu cô nương cong đôi môi mị hoặc khẽ gọi phu quân.
Liên Hạo hoàn toàn không thoát khỏi. Vòng tay ôm nàng quấn quýt đổi trao dòng hơi thở, quấn quýt duyện hôn.
"Bảo bối của ta! Bảo bối!"
Bỗng...
Loẹt xoẹt...
Loẹt xoẹt....
Phốc...
Hàng loạt mũi tên xé gió rít tới, Liên Hạo trợn mắt ôm ái thê lăn mấy vòng. Tên vụt cắm đất ong ong. Rừng mưa tên tiếp sau đen nghịt. Chắn trước người thương, Liên Hạo vung ống tay áo phất qua rừng mưa tên gãy vụn thành mấy khúc rơi lộp bộp.
Không chừa hắn cơ hội tháo thân hay kịp nghỉ ngơi, cây cối đung đưa xào xạc. Hàng chục hắc y nhân từ trên đó bay xuống, hàng chục mũi kiếm sáng lóa xoáy sâu vào đôi mắt nam tử nhuốm bụi phong trần.
Đôi mắt như con mãnh thú bị vây trong lồng sắt, Liên Hạo tích dồn nội lực vào lòng bàn tay một chưởng hất văng toàn bộ kẻ thù.
Ầm. Mặt đất chấn động dữ dội, lá rừng rụng xào xạc, chim chóc nháo nhào bay đi. Chín tên hộc máu chết ngay tại chỗ, kẻ còn lại thoi thóp bê bết. Liên Hạo rút kiếm tiến đến, sắc diện trở nên âm lạnh, giọng nói lại càng âm lạnh hơn cất lên:
"Là ai đã phái các ngươi đến đây?"
Lời vừa dứt kẻ còn lại đã trào máu miệng chết mất rồi. Cư nhiên chính là nuốt độc dược tự sát.
Xà yêu bé bỏng trông thấy xác chết la liệt hoảng hồn nấp sau lưng Liên Hạo, víu cánh tay áo của hắn, run cầm cập.
Nó chẳng hiểu vì sao phu quân lại bị tập kích, lẽ nào có người không muốn chàng tới đại hội võ lâm sao?
"Bảo bối đừng sợ. Bọn chúng chết cả rồi." Liên Hạo quay sang ôm lấy thê tử chấn an, sau đó bế bổng nàng đặt lên ngựa chóng rời khỏi cánh rừng hoang vu vắng vẻ, để lại bụi mù lan tỏa phía sau lưng...
"Phu quân ơi em đói bụng muốn ăn sủi cảo nóng."
"Được, đến Kì Thôn trấn phía trước vi phu mua cho em."