Sau khi hai người phát tín hiệu cho Tề Tuấn, Tề Tuấn liền sai sát thủ đến trận địa chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời cơ mà hành động.
Đêm, tĩnh mịch giống như một vũng nước đọng, không có một tia gợn sóng, dường như bởi vì sát khí khó hiểu cùng bầu không khí ngột ngạt mà chim muông thú rừng đều trốn hết.
Hai người một đường đi theo sau Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ cho đến khi nhìn thấy hai người quả thật đi vào lương đình, mới trở lại địa điểm mai phục nói với Tề Tuấn: "Chủ tử, người đã đến rồi."
Tề Tuấn gật đầu, đi lên một gò đất hơi cao, nhìn thấy trong lương đình một thân ảnh yểu điệu khoác áo choàng đen đưa lưng về phía mình, giống như đang nhìn ngó xung quanh, mà nha hoàn bên người thì đứng ở một bên.
Bóng đêm quá mờ, khoảng cách lại xa, không thể thấy rõ bộ dạng hai người trong lương đình. Chỉ là Tề Tuấn nhìn theo bóng dáng liền xác định không sai nhưng vẫn như trước cẩn thận mở miệng hỏi hai người: "Xác định Mộc Tịch Bắc là từ trong doanh trướng đi ra sao?"
Sau khi hai người liếc nhau, gật gật đầu nói: " Dạ, thuộc hạ chính mắt thấy đi ra từ doanh trướng."
Tề Tuấn gật đầu, mắt lại nhìn hai người trong lương đình, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, dường như vẫn đang chờ đợi cái gì đó.
Mặt khác, Ân Cửu Dạ một thân hắc y mang theo vài phần vội vàng, từng bước chân trầm ổn đi vào rừng cây, vạt áo đong đưa theo động tác ở trong không trung xẹt qua một đường cong.
Hắn đi không được bao xa, trên không xuất hiện một người bịt mặt y phục dạ hành, tay cầm đại đao, chặn đầu chém xuống, ánh đao lạnh thấu xương dưới ánh trăng chiết xạ ra hàn quang, rõ ràng phản chiếu vào trong mắt Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhanh chóng lách mình, trở tay đánh ra một chưởng kích thẳng vào ngực nam nhân, nam tử hắc y xoay người né tránh, một chưởng kia trực tiếp đánh vào trên một thân cây, phát ra tiếng vang ầm ầm, trên cây có vài lá khô cũng ào ào rơi xuống.
Hắc y nhân tìm đúng góc độ, vòng đến phía sau Ân Cửu Dạ, một đao chặn ngang chém xuống, Ân Cửu Dạ thì nháy mắt nhảy lên một chân giẫm lên chế trụ đại đao của hắc y nhân, một chân đá vào mặt nam tử.
Cả người nam tử ngã về phía sau, quay cuồng ngay tại chỗ, sau đó lần nữa lao ra, góc độ xảo quyệt, hai người trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
Sau vài lần giao thủ, hắc y nhân âm thầm giả tiếng kêu động vật, lặng lẽ đưa tin tức cho Tề Tuấn.
Người bên này vừa đi, hắc y nhân Bạch Trúc liền thu tay, nhưng người còn chưa có đứng vững, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại lần nữa xuất kích, biến chưởng thành trảo, đánh thẳng về phía cổ họng mình.
Trong lòng Bạch Trúc run lên, nhịn không được mắng: "Mẹ kiếp...! Không đùa như vậy nữa!"
Khuôn mặt của Ân Cửu Dạ vẫn bình tĩnh như trước, ra tay như sấm chớp, không cho Bạch Trúc một chút cơ hội thở dốc, Bạch Trúc bởi vì không có phòng bị, trên cổ lập tức bị lợi trảo của Ân Cửu Dạ tróc ra ba vết máu.
Bạch Trúc chỉ cảm thấy cần cổ đau nhức kịch liệt, cũng không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc, giống như một giao long ngủ đông.
Nam nhân này thật sự muốn giết hắn! Bạch Trúc nhẹ nhàng lau vết máu trên cổ mình một phen, nhìn nhìn ngón tay mình dính đầy vết máu, lại nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong ánh mắt cũng không còn thân mật như trước, mang theo vài phần chiến ý.
Máu tươi kích thích Bạch Trúc nhiệt huyết sôi trào, người chưa bao giờ có địch thủ như hắn trong nháy mắt cũng bị khơi dậy chiến ý, rất muốn cùng nam tử lai lịch không rõ trước mặt này nhẹ nhàng vui vẻ đại chiến một phen, chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân đều căng chặt lên.
Nhưng lúc Bạch Trúc đang chuẩn bị một hồi đại chiến, Ân Cửu Dạ lại chỉ lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, sau đó liền xoay người biến mất ở trong bóng đêm. Bạch Trúc sửng sốt một chút, trong lòng mắng to, lại nhanh chóng đuổi theo, hắn còn chưa biết được Mộc Tịch Bắc muốn làm gì đâu? Phải làm sao mới có thể đối phó được nhiều sát thủ của Tề Tuấn như vậy.
Mà thám tử giám thị Bạch Trúc cùng Ân Cửu Dạ trước đó, sau khi trở về, lập tức báo tin tức giao chiến bên này cho Tề Tuấn. Tề Tuấn thấy vậy, thế này mới có chút yên tâm, ra lệnh cho sát thủ, yêu cầu lập tức động thủ.
Tuy rằng Tề Tuấn không ở gần vị trí đình hóng mát, nhưng sát thủ của Tề gia lại mai phục rất gần, chỉ còn chờ Tề Tuấn ra lệnh một tiếng, sẽ vọt lên động thủ.
Khi Tề Tuấn ra mệnh lệnh, sát thủ nháy mắt tràn ra, đao nhọn trên tay quét trên mặt đất, trên mặt đất hiện lên từng đường cắt, mỗi người đều là một thân hắc y khom lưng xuống, dần dần tới gần hai người trong lương đình.
Tề Tuấn từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào động tác của hai người trong lương đình, nhưng hai người dường như còn chưa cảm nhận được có người tới gần, chỉ im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng đi lại hai lần.
Trong lòng Tề Tuấn dần dần dâng lên bất an, sự tình làm sao có thể thuận lợi như vậy, thật sự là có chút quỷ dị, chẳng lẽ Mộc Tịch Bắc thật sự khinh địch mà dễ dàng rơi vào bẫy của mình như vậy sao?
Sát thủ nháy mắt dũng mãnh tiến vào, sau khi thấy người lẻn vào phía dưới lan can lương đình làm cái thủ thế. Trong nháy mắt ba hắc y nhân liền xoay người mà lên, nương lan can trực tiếp nhảy đến trong lương đình, đại đao trong tay giơ lên, nháy mắt hạ xuống.
Mà ở giờ khắc này, hai người trong lương đình rốt cục cũng phát hiện, nhanh chóng xoay người lại, đáng tiếc còn chưa kịp cử động cũng đã bị hắc y nhân cắt cổ, nháy mắt ngã xuống đất.
Tề Tuấn thấy tình huống trong lương đình nhanh chóng tiến lên một bước, vừa rồi nữ tử kia vừa mới quay mặt lại thì đã bị giết chết quá nhanh, trong nháy mắt ngã xuống đất. Hắn còn chưa thấy rõ người nọ rốt cuộc có phải Mộc Tịch Bắc hay không? Cau mày suy nghĩ một lát, rốt cục vẫn quyết định đi vào lương đình nhìn một cái.
Trong lòng Tề Tuấn mang theo vài phần nhảy nhót cùng chờ mong, lại dẫn theo vài phần bất an, một mặt chờ mong người nọ chính là Mộc Tịch Bắc, một mặt lại ở lặp lại nói với bản thân, Mộc Tịch Bắc này là người quỷ kế đa đoan, căn bản sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy, nhất định phải thật cẩn thận lại cẩn thận mới được.
Thời điểm Tề Tuấn đi đến lương đình, toàn bộ sát thủ hắc y đều đứng ở một bên, bọn họ thật sự không hiểu, vì sao chỉ đơn giản giết chết hai nữ tử tay trói gà không chặt, lại phải xuất động nhiều tinh nhuệ như vậy, còn phải cẩn thận như thế. Nhưng sát thủ mà Tề gia bồi dưỡng, bọn họ chỉ im lặng, phục tùng mệnh lệnh chủ tử.
Tề Tuấn nâng đầu nữ tử mặc áo choàng màu đen lên, vừa nhìn lại phát hiện căn bản không phải Mộc Tịch Bắc, trong lòng trầm xuống, lại nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh, cũng không phải nha hoàn bên người Mộc Tịch Bắc, hai khuôn mặt này hình như cũng có vài phần quen thuộc.
Tề Tuấn ngưng thần suy nghĩ một lát, nhíu mày, rốt cục nhớ tới người kia là ai, là Tam tiểu thư Ngũ gia, Ngũ San San!
" Đi mau!" Tề Tuấn trầm giọng nói với toàn bộ hắc y nhân, trong lòng thì vô cùng bất an. Mộc Tịch Bắc này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Vu oan hãm hại sao!
Nhưng hắc y nhân còn chưa kịp rút đi, bên ngoài lại tràn vào một nhóm binh lính tay cầm đại đao, trong miệng hô to: " Giết, giết thích khách!"
Sắc mặt Tề Tuấn trầm xuống, hai hắc y nhân bên cạnh che chở hắn nói: "Chủ tử đi mau, những người này đã bao vây nơi này, nếu ngài không đi thì sẽ không đi được nữa đâu!"
Tề Tuấn đi theo hai gã hắc y nhân rất nhanh hướng một phía rút lui, nhưng vẫn bất động thanh sắc đánh giá những người đến bắt mình, không phải người khác, chính là nhân mã của Ngũ Quốc công gia!
Trong lòng Tề Tuấn rất căm tức, rốt cuộc lại bị Mộc Tịch Bắc thiết kế, trong lòng thầm mắng, nhất định là hai kẻ ngu xuẩn theo dõi Mộc Tịch Bắc gây ra rủi ro.
Tề Tuấn tùy tay giật xuống khăn che mặt của một gã hắc y nhân, những người này dường như là nhị tử Ngũ gia điều động, cho nên hắn luôn phải che dấu mình. Nếu như hắn có thể chạy thoát, thì những người này không có ai thấy qua gương mặt thật của hắn, cũng không thể xác nhận, hắn vẫn là Tề gia Tam công tử.
Mấy tên hắc y nhân bảo vệ Tề Tuấn ở bên trong, tuy rằng Tề Tuấn võ công cũng không kém nhưng dù sao một thời gian trước cũng bị thương, khoảng thời gian này thân thể cũng không tốt, cho nên nếu có thể không động thủ thì tốt nhất vẫn không nên động thủ.
Vài tên hắc y nhân che chở Tề Tuấn đột kích vòng vây hướng Đông Nam, số còn lại thì ở phía trước ngăn cản binh mã Ngũ gia, trong lúc nhất thời tình hình vô cùng kịch liệt, mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán ở trong rừng cây.
Bởi vì đều là cao thủ, nên đôi bên có thể nói là tổn thất nghiêm trọng, màu máu đỏ tươi trộn lẫn với màu vàng đen của đất, tập kích vị giác của người ta, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, bay tứ tung khắp nơi, vết máu bay ngang khắp không trung.
Tề Tuấn nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng đau nhói, những sát thủ này là bùa hộ mệnh còn sót lại của Tề gia, chẳng lẽ lần này đều phải chết ở đây.
Tề Tuấn giận từ tâm lên, thực chất khí huyết bên trong rốt cục cũng bị kích phát, rút ra một cây đao chủ động tấn công, tự mình động thủ, cùng hắc y nhân hỗ trợ lẫn nhau làm thành một vòng tròn, tìm kiếm một nơi đột phá vòng vây.
Dần dần, trên người Tề Tuấn cũng thêm không ít vết thương, máu tươi phun đầy cả mặt, một thân y phục cũng là vết máu loang lổ, chật vật không chịu nổi.
" Chủ tử, bên này... " Tề Tuấn cùng hắc y nhân bên người rốt cục giết ra khỏi vòng vây, nhanh chóng theo một sơn đạo chạy ra ngoài, sau khi chạy ra rất xa, mới đều ngồi dựa vào một cây đại thụ cố gắng thở dốc.
Mà giờ phút này Thanh Từ và Mộc Tịch Bắc đang nhanh chóng lướt qua rừng cây, Ân Cửu Dạ cùng Bạch Trúc rất nhanh cũng đã đuổi theo, đoàn người đi hướng Hoàng lăng, đường xá dường như hơi xa. Nhưng Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc, mấy người còn lại đều là có nội lực, cho nên tốc độ cũng không chậm.
Bạch Trúc theo sát sau đội ngũ mở miệng nói: " Không phải ngươi đi lương đình sao, thế nào lại ở chỗ này?"
Mộc Tịch Bắc quét mắt liếc Bạch Trúc một cái mở miệng nói: " Người đi lương đình không phải ta."
Bạch Trúc còn muốn hỏi lại nhưng thấy Mộc Tịch Bắc dường như cũng không có ý muốn giải thích, đành phải đem một bụng nghi vấn giữ trong lòng. Mấy người cũng không kiêng dè, lướt qua rừng cây mang theo vài phần trắng trợn.
Sau khi đoàn người Tề Tuấn ở giữa sườn núi nghỉ ngơi một lát, Tề Tuấn đứng dậy, nhìn về phía lương đình, dường như chém giết vẫn còn tiếp tục, trong lòng đau thắt, những sát thủ này đều là tâm huyết của Tề gia, hiện giờ cũng không còn thừa bao nhiêu.
Ánh mắt Tề Tuấn đảo qua trong rừng sâu, ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt dính đầy vết máu, mang theo vài phần bén nhọn kinh dị. Ánh mắt Tề Tuấn đỏ thẫm giống như mãnh thú nhìn chằm chằm lương đình phía trước, đột nhiên liền nghĩ rõ ràng mấu chốt của vấn đề.
Đó chính là, từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy, là cái bẫy do Mộc Tịch Bắc thiết kế, Bạch Trúc vốn cũng không phải cái gọi là cừu nhân, ngược lại là một người Mộc Tịch Bắc phái đến chỗ của mình, dẫn mình nhập cuộc.
Chỉ là làm cho Tề Tuấn mãi không hiểu là vì sao Tam tiểu thư Ngũ gia lại đột nhiên thay thế Mộc Tịch Bắc xuất hiện ở nơi đó. Thậm chí khiến cho thám tử của mình đều không phát hiện được người đã bị thay đổi, Tam tiểu thư Ngũ gia này tự nhiên sẽ không thay người ta đi tìm cái chết. Cho nên Tề Tuấn nhất thời còn không nghĩ thông suốt Tam tiểu thư Ngũ gia là làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Còn có sau đó lại xuất hiện nhân mã Ngũ gia bao vây mình, nói vậy cũng là do Mộc Tịch Bắc an bài tốt, Mộc Tịch Bắc này thật đúng là âm hiểm, xem ra là muốn một lưới hốt gọn mình.
Tề Tuấn còn đang trong trầm tư, thì hắc y nhân đứng ở bên cạnh Tề Tuấn hình như nhận được tin tức gì đó, mở miệng nói: " Chủ tử, bọn người Mộc Tịch Bắc hình như đi Hoàng Lăng."
" Ngươi nói cái gì?" Tề Tuấn dường như cực độ khiếp sợ, một tay túm lấy vạt áo hắc y nhân, hai mắt muốn nứt, ánh mắt cơ hồ muốn lòi ra.
Hắc y nhân bị phản ứng của Tề Tuấn làm cho kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.
Tề Tuấn gào thét hỏi lại: " Ngươi nói cái gì, ngươi nói cái gì?" Vài tên hắc y nhân ngồi dưới đất đều nhìn về phía này.
Hắc y nhân vừa lên tiếng cuối cùng cũng phản ứng lại, mở miệng nói: " Vừa rồi có nhãn tuyến đến báo, nói là bọn người Mộc Tịch Bắc đang tiến về hướng Hoàng lăng."
Tề Tuấn thả hắc y nhân ra rồi đứng dậy, lại nhìn về phía trong rừng, đã không còn bình tĩnh như trước nữa, cả người cơ hồ đang ở biên giới sụp đổ.
" Mau, đuổi đến Hoàng lăng trước khi bọn hắn đến đó, đi mau!" Tề Tuấn nói với mấy hắc y nhân còn sót lại.
Hắc y nhân lập tức đứng dậy, theo đường tắt giữa sườn núi chạy tới Hoàng lăng, bất an trong lòng Tề Tuấn đang kịch liệt khuếch tán, hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi, mục đích thật sự của Mộc Tịch Bắc không phải là đối phó hắn, mà là Nhị ca hắn vẫn luôn che dấu, Tề Huy!
Chỉ là, hắn thật sự không ngờ tới, làm sao Mộc Tịch Bắc biết Tề Huy căn bản không chết, hơn nữa còn ẩn thân ở Hoàng Lăng. Chuyện này căn bản không có mấy người biết, rốt cuộc làm sao Mộc Tịch Bắc biết được?
Một mặt Tề Tuấn bôn ba chạy thục mạng, một mặt hồi tưởng tất cả mọi chuyện hôm nay. Một màn trò hay Mộc Tịch Bắc thiết kế nhằm vào hắn này, chính là vì vây khốn hắn, khiến hắn cho rằng nàng muốn đối phó chính là hắn, nhưng thực tế nàng ta dùng biện pháp này lại là một hòn đá ném hai con chim. Đã làm cho mình bị nhốt, thậm chí cho rằng lúc Mộc Tịch Bắc đùa giỡn thủ đoạn muốn đối phó hắn, nhưng đồng thời cũng là bắt đầu đối phó Tề Huy.
Thật sự là âm hiểm đến cực điểm, Tề Tuấn trong lòng tức giận, một mặt gấp gáp chạy, một mặt nhớ lại chuyện tình hai ngày gần đây, trong lòng không khỏi càng thêm phẫn hận, chắc hẳn giao thủ giữa Bạch Trúc và Ân Cửu Dạ, chẳng qua cũng là sớm mai phục sẵn. Căn bản không phải là cái gọi kéo dài thời gian gì cả, kết quả là, những người này một người cũng không phải vây khốn mình, ngược lại là thiết cái bẫy, dẫn dụ mình vào, thậm chí là rơi vào trong tay Ngũ gia.
Đoàn người Tề Tuấn bởi vì đi theo đường mới trên sơn đạo, cho nên có thể nói là gần. Thời điểm đi đến cửa vào Hoàng lăng, Tề Tuấn kinh hoảng không thể đợi tra xét chung quanh, thế nhưng lại nhìn thấy dấu vết dường như có người đã đến qua, trong lòng càng thêm bất an.
Sau khi ngẩng đầu lên dò xét xác nhận một phen, Tề Tuấn rốt cuộc làm ra một quyết định, chính là muốn kêu Tề Huy đi ra nhìn thử xem. Tề Tuấn lau vết máu trên mặt một cái, lấyra một cái còi trên cổ rồi thổi lên.
Mộc Tịch Bắc ngồi xổm ở cỏ dại rậm rạp xung quanh, lẳng lặng nhìn động tác của Tề Tuấn. Ánh mắt tinh tường, mang theo một chút ý cười, xem ra con cá đã mắc câu rồi đây.
Cái còi của Tề Tuấnphát ra một thanh âm kì lạ như chim hót, ba dài ba ngắn thổi ba lượt, rồi ngẩng đầu nhìn về phía một nơi trong Hoàng lăng, có chút lo lắng chờ đợi.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ, giống như đang hỏi, Ân Cửu Dạ thì ánh mắt nhu hòa gật gật đầu.
Không tới bao lâu, trong Hoàng lăng lập tức xuất hiện một thân ảnh, sau khi nhảy mấy cái rốt cục rơi xuống đất. Hai mắt Mộc Tịch Bắc híp lại, người này không phải ai khác, đúng là Tề Huy mà mình đau khổ tìm kiếm, xem ra suy đoán của mình quả nhiên không sai, Tề Huy quả nhiên là ẩn thân ở trong này.
Bạch Trúc nhìn thấy thì trợn cả mắt lên, Mộc Tịch Bắc không phải nói lần này muốn đối phó chính là Tề Tuấn sao? Làm sao lại toát ra một tên Tề Huy nữa, Tề Huy này không phải đã chết rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây vậy? Bạch Trúc không hiểu ra sao đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc lại thủy chung nhìn về phía huynh đệ Tề gia cách đó không xa, không để ý đến thắc mắc của hắn.
Lại nhìn Ân Cửu Dạ, thì thấy đã bắt đầu lặng lẽ hành động, không biết là đi hướng nào. Bạch Trúc lại càng mơ hồ, không một mực tìm hiểu Mộc Tịch Bắc chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào nữa.
Cẩn thận đánh giá Tề Huy, phát hiện hắn có chút biến hóa, làn da dường như trở nên tái nhợt hơn một chút, cả người cũng không còn nhẹ nhàng khoan khoái như trước đó. Trên mặt toàn là râu ria không cạo, nhưng mặc dù như thế, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ.
Sau khi Tề Huy bị Tề Tuấn vội vàng gọi ra, Tề Tuấn rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, Tề Huy đi tới trước mặt Tề Tuấn mở miệng nói: " Tam đệ, sao đệ lại tới đây, sao còn biến thành chật vật như vậy, không phải nói một tháng qua một lần sao, vừa rồi ta còn tưởng rằng là mình nhìn lầm."
Tề Tuấn thấy Tề Huy không có chuyện gì, mới thoáng an tâm, nhưng thủy chung cảm thấy sự tình dường như có chút không đúng.
" Nhị ca, đệ thật sự là không yên lòng huynh, Mộc Tịch Bắc sợ là đã biết được huynh còn chưa chết. Vừa rồi mới vây khốn ta, sau đó lại mang người theo hướng này đến đây, có điều cũng may ta ở giữa sườn núi gần đường, mới đuổi tới đây trước. "
Tề Huy dường như chững chạc không ít,chỉ là tính tình xúc động cũng không phải nói không có liền không có. Mấy ngày nay hắn ẩn thân trong Hoàng lăng, thật sự là âm u không chịu được, cũng ăn không ít khổ, hận ý trong lòng với Mộc Tịch Bắc không khỏi càng ngày càng sâu hơn.
Tề Huy và Tề Tuấn vốn thương lượng, đợi đến sau khi thu săn chấm dứt. Mọi người rời đi, Tề Huy sẽ trở ra, để tránh bị Mộc Tịch Bắc phát giác, ẩn núp trong âm thầm, chờ đợi thời cơ cho Mộc Tịch Bắc một kích trí mạng. Chỉ là làm sao cũng không ngờ được, Mộc Tịch Bắc lại mẫn cảm phát hiện ra, có điều cũng may, đến bây giờ, hai huynh đệ cũng chưa xảy ra chuyện gì.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Mẹ kiếp. Kỳ thật hôm nay ta không buồn ngủ, còn có thể gõ chữ, chính là khổ bức lại không có điện...
Cầu vé tháng số một vé tháng số một vé tháng số một~