Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 233: Oan gia ngõ hẹp



Ban đêm gió thổi rất lớn, mang theo hơi lạnh rót vào cốt tủy, cuối mùa hè cùng đầu thu giao nhau, chung quy có chút thương cảm.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bị nam nhân ôm chặt trong ngực, cho dù tay chân đã lạnh buốt, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể của nam nhân.

Nơi xa chân trời, hiện ra một quầng sáng đậm màu vỏ quýt, giữa trắng và đen giao nhau tỏ rõ đã sắp bình minh.

Vị trị của hai người, chính là dưới vách núi, có lẽ do quá lâu bảo trì một tư thế, nên Mộc Tịch Bắc cảm thấy thân thể hơi tê tê, lại thêm từ trên đỉnh rơi xuống, toàn thân đều là một cảm giác đau đớn khó hiểu, làm nàng nhịn không được hút ngụm khí lạnh.

Trên trời vẫn là một mảnh đen kịt, có mấy ngôi sao lẻ tẻ nhấp nháy, chỉ có xa xa dần dần nổi lên tia sáng, còn có lửa đỏ xẹt qua chân trời, mới cho người ta biết rằng, bình minh đã tới.

" Ân Cửu Dạ. " Mộc Tịch Bắc cố sức muốn ngồi dậy, thế nhưng cánh tay nam nhân lại vòng chặt nàng trong lòng, không cho nàng bị một chút xíu tổn thương, dù cho hắn đang trong cơn hôn mê, nhưng vô luận làm thế nào nàng cũng không tách được bàn tay của hắn.

" Ân Cửu Dạ... Chàng tỉnh lại đi. " Mộc Tịch Bắc có chút kinh hoảng, đáy vực tối đen, nàng căn bản không nhìn thấy tình huống của Ân Cửu Dạ, càng không thể xác định hắn có gặp nguy hiểm hay không.

Ân Cửu Dạ vẫn như cũ không nhúc nhích, tâm Mộc Tịch Bắc lạnh đi, run run ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi nam nhân, đến khi cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ, một trái tim treo cao lúc này mới thoáng hạ xuống.

Tâm buông lỏng, liền cảm thấy cả người mỏi mệt không chịu nổi, Mộc Tịch Bắc an ổn nằm lại trong vòng ôm của nam nhân, một cái tay chậm rãi sờ lên bụng của mình, Bảo Bảo, con không có việc gì, đúng không?

Mộc Tịch Bắc lần nữa thiếp đi, cho dù gió lạnh thấu xương, thế nhưng nhiệt độ trên cơ thể nam nhân lại làm cho nàng an ổn tinh thần.

Đợi đến khi sắc trời sáng rõ, Ân Cửu Dạ cũng tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch doạ người, không có một tia huyết sắc.

Cảm giác được vết thương trên eo cùng trên lưng càng ngày càng nghiêm trọng, Ân Cửu Dạ hơi ngồi dậy, muốn đơn giản xử lý một chút, để tránh Mộc Tịch Bắc tỉnh lại sẽ lo lắng cho hắn.

Thế nhưng, hiển nhiên hắn đánh giá thấp vết thương lần này, cho dù chỉ đơn giản đứng dậy thôi, cũng làm cho hắn cảm thấy thống khổ tê tâm liệt phế, lông mày đẹp mắt của nam nhân nhíu chặt lại, ngẩng đầu nhìn lên vách núi cực cao.

Ân Cửu Dạ vừa động, Mộc Tịch Bắc cũng liền tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân sắc mặt tái nhợt, trong lòng đau xót: "Ân Cửu Dạ, chàng sao rồi?"

Mộc Tịch Bắc đỡ Ân Cửu Dạ dậy, đi đến một bãi nước trong cách đó không xa.

Quần áo trên người nam nhân đã dính đầy vết máu, chỗ bị thương quần áo cùng da thịt dính chặt vào nhau, nhìn thấy mà ghê người.

Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc nói: " Bắc Bắc, nàng đi tìm chút cành khô nhóm lửa đi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cũng không đi ra quá xa.

Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc cũng không quay đầu chú ý đến mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bàn tay to vươn về phía sau lưng mình.

Mộc Tịch Bắc một mặt khom lưng nhặt cành khô, một mặt lại phát giác không đúng, bỗng nhiên quay đầu.

Cành khô trong tay đều rớt xuống đất, sống mũi cay cay, vành mắt lập tức đỏ lên, tập tễnh chạy về phía nam tử.

Một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên trên lưng nam tử, trên bờ lưng rộng lớn ấy, giờ phút này lại trải rộng mũi tên, cả người Ân Cửu Dạ giống như một cái bia ngắm, bị đâm thành con nhím.

Ân Cửu Dạ không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên trở về, cả người đều có chút bối rối, nhìn thấy đôi mắt nữ tử đỏ hoe, muốn ôm nàng vào trong lồng ngực của mình, nhẹ nhàng mở miệng nói:

" Bắc Bắc."

" Đừng nhúc nhích. "

Mộc Tịch Bắc mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm lại hơi lãnh.

Nước mắt trong mắt cũng không chịu khống chế nữa tách tách rơi vào trên lưng nam tử.

Sao nàng lại quên mất những mũi tên trên vách đá đối diện, không hề có một cây bắn tới trên người nàng, Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều phơi bày lưng mình ở đằng sau, lại bảo hộ chặt chẽ nàng trong ngực.

Nàng biết, bằng vào công phu của Ân Cửu Dạ muốn né tránh những mũi tên này cũng không phải không có khả năng, chỉ là bởi vì phải che chở cho nàng, nên mới bị như thế, mỗi khi nghĩ đến đây, lòng của nàng liền bị bóp chặt đến đau nhức.

Toàn bộ tấm lưng nam tử đều là vết máu khô khốc, sau khi rơi xuống lăn lộn lại làm cho không ít mũi tên bị bẻ gãy, chỉ còn lại đầu mũi tên nhập vào thân thể, nhìn thấy mà ghê người.

Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc chảy nước mắt, có phần luống cuống, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng gạt nhẹ đi nước mắt trên gương mặt nữ tử.

Hắn cũng không nghĩ tới mình lại bị thương nặng như vậy, tình huống lần này rõ ràng vượt ra khỏi dự tính của hắn, Hiên Viên Ngưng Sương thật sự là một nữ tử mưu kế cao thâm, một đường vậy mà bức bách bọn họ đến tận đây.

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, cuối cùng Hiên Viên Ngưng Sương cũng bị hắn kéo xuống dưới, sống hay chết, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Sau khi Mộc Tịch Bắc tra xét vết thương của Ân Cửu Dạ xong, liền nhẹ nhàng nói với hắn: " Chàng trước tiên cứ ở đây chờ ta, ta đi nhặt ít nhánh cây, rồi giúp chàng lấy mũi tên ra."

Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu, vuốt vuốt mái tóc rối bời của Mộc Tịch Bắc, khóe miệng lộ ra một ý cười.

Không bao lâu, Mộc Tịch Bắc nhặt xong cành khô trở về, tìm được một cái sơn động, giúp đỡ Ân Cửu Dạ qua đó, sau đó vùi cành khô châm chút lửa, bắt đầu nhóm lửa.

Mộc Tịch Bắc ngồi trên mặt đất, đặt chủy thủ của Ân Cửu Dạ ở trên lửa cẩn thận hơ một hồi lâu.

Ân Cửu Dạ lẳng lặng nhìn gò má của nàng, chỉ cảm thấy thỏa mãn mà tự tại, có phải nếu cuộc sống đơn giản như thế này, cũng chính là hạnh phúc hay không.

Mộc Tịch Bắc đi đến sau lưng Ân Cửu Dạ, dùng đao cắt rách quần áo của hắn, nhẹ nhàng gỡ những mảnh vải dính liền ở trên da thịt xuống.

Nhìn thấy những ngấn tên to to nhỏ nhỏ trên lưng, Mộc Tịch Bắc cắn chặt hàm răng của mình mới không bị mất bình tĩnh.

Tay cầm chủy thủ lại có chút phát run.

Ân Cửu Dạ cũng không thúc giục, chỉ an tĩnh chờ đợi, mũi chủy thủ bén nhọn khoét vào làn da Ân Cửu Dạ, vết máu vốn đã khô khốc trong nháy mắt trào ra, từng giọt đỏ tươi theo vết rạch của chủy thủ nhỏ xuống, Mộc Tịch Bắc rõ ràng cảm giác được thân thể nam nhân bỗng nhiên căng cứng, lại cắn răng một cái, mạnh mẽ xuống tay, một cái mũi tên cắm trong da thịt liền bị khoét ra.

Bởi vì vết máu trên miệng vết thương đã có phần biến thành màu đen, nên Mộc Tịch Bắc không dám tiếp tục dùng cây chuỷ thủ này từ đầu đến cuối, đành phải lau sạch sẽ xong rồi lần nữa đặt ở trên ngọn lửa nóng rực một hồi lâu.

Trong lúc đó, ngọn lửa vẫn đang tí tách nhảy nhót, trong sơn động phá lệ êm tai, hai người lại yên tĩnh không nói gì.

Ước chừng sau một canh giờ, Mộc Tịch Bắc mới đem hầu hết mũi tên trên người Ân Cửu Dạ ra ngoài, nhưng vẫn còn bốn mũi tên đứng lắc lư ở trên lưng của nam nhân.

Giờ phút này Ân Cửu Dạ đã đầu đầy mồ hôi, sắc mặt so với lúc tỉnh lại càng thêm tái nhợt, gân xanh trên trán hiện rõ, nhưng thủy chung không phát ra một tiếng kêu, không muốn tăng thêm gánh nặng cho nữ tử.

Mộc Tịch Bắc bức nước mắt quay về hốc mắt, nhẫn tâm nhanh chóng rút ra mấy mũi tên còn lại.

Máu tươi phun ra trên tay của nàng, huyết dịch sền sệt ấm áp là chân thực như thế.

Hai người đều không mang theo thuốc trị thương, vết thương liền bại lộ trong không khí, tuy nói hiện tại thời tiết còn dư ôn của ngày hè, không tính là lạnh, nhưng vẫn thấy hơi se se.

Mộc Tịch Bắc bắt đầu cởi quần áo của bản thân, một thân ngoại bào lây dính không ít bùn đất cũng chậm rãi bị cởi ra, tiếp theo bắt đầu cởi trung y bên trong.

Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc hồi lâu  không có động tĩnh, trong chớp mắt quay đầu, một đôi mắt giống như ác lang, tản ra lục quang yếu ớt, cơn đau trước đó dường như đã không tính là gì nữa, cả người đều ngây ngốc ở đó.

" Bắc Bắc. " Ân Cửu Dạ khẽ gọi, không biết nàng muốn làm gì.

Khi Mộc Tịch Bắc cởi sạch trung y, chỉ còn lại một cái áo ngực màu lam nhạt, thì hai mắt của Ân Cửu Dạ đã giống như mọc ở trên người Mộc Tịch Bắc, rốt cuộc không dời ra được nữa.

Mộc Tịch Bắc đem trung y tuyết trắng sạch sẽ cất kỹ, một lần nữa mặc vào ngoại bào, Ân Cửu Dạ giờ mới hiểu được Mộc Tịch Bắc muốn làm cái gì.

Mộc Tịch Bắc xé trung y thành từng mảnh vải nhỏ, cẩn thận băng bó kỹ từng vết thương trên người nam nhân.

Ở đây rừng núi hoang vắng, không có thuốc trị thương, nếu như không giữ vết thương sạch sẽ, chỉ sợ sẽ thật sự chết ở nơi này.

Cảm thụ được ngón tay nữ tử ôn nhu khẽ vuốt ve lưng mình, cả người Ân Cửu Dạ đều có chút cứng ngắc, loại vui sướng khi sống sót sau tai nạn, dần dần chuyển thành chờ đợi nữ tử.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên cạnh Ân Cửu Dạ, cầm bàn tay Ân Cửu Dạ áp ở trong lòng bàn tay, vết máu trên tay có không ít, nhưng dường như nhiều hơn vẫn là nỗi đau đớn vì xương cốt đứt gãy.

Cái tay này, là lúc đến cứu nàng, từng bị Hiên Viên Ngưng Sương hung hăng giẫm lên.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng hôn lên đó, cẩn thận hôn lấy mỗi một vết thương của nam nhân, cả người Ân Cửu Dạ khẽ run, cúi thấp xuống con ngươi nhẹ giọng kêu:"  Bắc Bắc."

Mộc Tịch Bắc không trả lời, Ân Cửu Dạ lại xoay người đặt Mộc Tịch Bắc ở dưới người mình.

Một đôi mắt mang theo hơi nước rơi vào tầm mắt, Ân Cửu Dạ hung hăng hôn xuống, Mộc Tịch Bắc nhắm lại hai mắt đáp lại, mặc cho lưỡi nam tử công thành chiếm đất, biểu thị công khai chủ quyền.

Đại thủ dần dần trượt vào quần áo nữ tử, bởi vì thiếu một tầng quần áo, nên lập tức thuận tiện không ít, da thịt trơn bóng của nữ tử cũng không bởi vì khó khăn trắc trở lần này mà có chút tì vết nào.

Mộc Tịch Bắc bắt đầu run nhẹ, bàn tay Ân Cửu Dạ lại không được tốt lắm, nhưng dù vậy, lại vẫn cố chấp mò về trước người nữ tử.

Mộc Tịch Bắc dường như nhận ra hắn đau đớn, giữ chặt tay của hắn ngăn cản nói: " Ân Cửu Dạ, tay của chàng..."

" Không chạm đến." Ân Cửu Dạ có chút ủy khuất nói.

Hắn chỉ biết, hắn đại khái bị gãy mất hai căn xương cốt, bên cạnh hẳn không có gì trở ngại, nhưng chính là hai căn xương cốt bị gãy mất này, lại làm cho tay của hắn cơ hồ khó mà cuộn lại.

Mộc Tịch Bắc mở to một đôi mắt óng ánh, cùng nam nhân nhìn nhau rất lâu, cuối cùng chậm rãi cởi bỏ quần áo, nói khẽ: " Không dùng tay cũng tốt."

Ân Cửu Dạ hơi sững sờ, giây lát lại hiểu ra, nụ hôn phô thiên cái địa rơi xuống, nam nhân tinh tế miêu tả xương quai xanh tinh xảo của nữ tử tinh, dần dần hướng xuống dưới.

Vuốt ve an ủi một lát, Ân Cửu Dạ tựa vào trên người Mộc Tịch Bắc, mười phần nhu thuận.

Vẫn không quên ngẫu nhiên sờ sờ bụng Mộc Tịch Bắc, cùng hài tử của hắn nói vài câu thân mật.

Nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, Mộc Tịch Bắc tính toán thời gian, ở đây tiếp tục chờ đợi cũng không phải biện pháp, chỉ có thể từng chút sờ soạng đi ra ngoài, nhưng tin tưởng bọn người Sơ Nhất giờ phút này cũng đang đi tìm hai người.

Duy chỉ có dưới sườn núi này quá mức quanh co gập ghềnh, chắc có lẽ còn phải bỏ phí một phen công phu.

Cân nhắc đến thương thế của Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc cũng không lập tức rời đi, đầu tiên là ra ngoài tìm chút quả dại, cầm về đỡ đói.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, ngoài động lại đột nhiên có động tĩnh.

Ân Cửu Dạ nội lực thâm hậu, trước hết nghe thấy, vịn vách tường đứng lên, còn chưa kịp đứng vững, liền nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Ngưng Sương.

" Vân Khải, nơi này có sơn động, chúng ta đi vào nghỉ một chút đi."

Mộc Tịch Bắc đỡ Ân Cửu Dạ đứng lên, chẳng lẽ đây chính là câu nói oan gia ngõ hẹp? Không nghĩ tới, Hiên Viên Ngưng Sương và Vân Khải cũng đều không chết.

Thời điểm Hiên Viên Ngưng Sương đỡ Vân Khải đi vào, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ, cả khuôn mặt không khỏi âm trầm xuống, nhưng khi nhìn thấy cả người Ân Cửu Dạ đều là vết thương, sắc mặt tái nhợt, liền lộ ra một nụ cười quái dị.

" Thật đúng là khéo, không thể tưởng được chúng ta lại gặp nhau ở đây. " Hiên Viên Ngưng Sương lên tiếng trước nhất, sau đó dìu Vân Khải đi vào.

Mộc Tịch Bắc đánh giá Vân Khải, phát hiện sắc mặt Vân Khải cũng không được tốt lắm, cơ hồ có thể nói là liều mạng như Ân Cửu Dạ, mặc dù nội lực và võ công của Vân Khải đều không thể so sánh với Ân Cửu Dạ, nhưng lại không như Ân Cửu Dạ, đầu tiên là trúng một kiếm của Hiên Viên Ngưng Sương, sau lại bị vô số mũi tên, cho nên thương thế cũng nhẹ hơn không ít.

Nhưng nhìn đến Hiên Viên Ngưng Sương, tâm Mộc Tịch Bắc lại lạnh đi.

Hiên Viên Ngưng Sương chỉ hơi chật vật, mặc dù trên người cũng bị quẹt ra không ít vết máu, nhưng có thể nhìn ra, nàng ta cũng không bị vết thương gì quá mức nghiêm trọng, duy chỉ có trên vai bị trúng kiếm trong lúc chiến đấu với Ân Cửu Dạ trên vách núi trước đó mới có chút ảnh hưởng tới nàng ta.

Cứ như vậy, Ân Cửu Dạ cùng Vân Khải đều bị trọng thương, chỉ còn lại nàng cùng Hiên Viên Ngưng Sương, nếu như lúc này Hiên Viên Ngưng Sương muốn diệt trừ hai người, chẳng phải sẽ là cơ hội tốt nhất.

Cho dù bây giờ trong cơ thể nàng có mấy năm nội lực, nhưng một là không thâm hậu bằng Hiên Viên Ngưng Sương, thứ hai lại bởi vì hài tử trong bụng nên khiến nàng bị hạn chế rất nhiều.

Ánh mắt của Hiên Viên Ngưng Sương rơi vào bên đống lửa, nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Khải, đỡ hắn ngồi xuống, giọng nói ôn nhu rất nhiều: " Chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một lát đi."

Vân Khải nhẹ gật đầu, ánh mắt ấm áp, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ một cái, liền một lần nữa đặt lực chú ý ở trên người Hiên Viên Ngưng Sương.

Mộc Tịch Bắc thời khắc chú ý đến động tĩnh của hai người, trong sơn động, không còn an nhàn cùng bình thản của trước đó, bầu không khí nhất thời khẩn trương hẳn.

Đợi đến khi Vân Khải xử lý tốt, Hiên Viên Ngưng Sương liền xuất ra đao nhỏ mang theo trong người, đi về phía Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo một ý cười đẫm máu.

" Lại nói, ta thật sự còn phải cảm tạ các ngươi, nếu không phải có các ngươi, ta làm thế nào cũng không thể hiểu rõ lòng mình, càng sẽ không biết, trên thế gian này lại có người yêu ta như thế, cam nguyện vì ta mà từ bỏ sinh mệnh. " Hiên Viên Ngưng Sương từng bước một đi tới, mỗi một bước đều đạp ở trong lòng hai người.

Mộc Tịch Bắc bảo hộ Ân Cửu Dạ ở sau lưng, Ân Cửu Dạ lại đi lên trước ôm Mộc Tịch Bắc ở trong ngực.

" Thật đúng là một đôi uyên ương sinh tử, khiến cho người ta thật ghen tị, nhưng rõ ràng ông trời chiếu cố ta hơn một chút, hôm nay các ngươi hãy bỏ mạng ở nơi này đi, bản cung sẽ sai người chôn hai ngươi cùng một chỗ, cho hai ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa ~ " Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.

Tâm Mộc Tịch Bắc có chút phát lạnh, trong tay nắm chặt cây chuỷ thủ trước đó, nhưng không dự định cứ từ bỏ như vậy.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Điểu ta trở về rồi~ Các tình yêu Quốc Khánh vui vẻ ~