Diệp Thanh Huyền sắp bị nàng làm cho tức cười, nàng có thể giữ được mạng đã là kỳ tích, còn mơ mộng gì nữa: ‘‘Sở Cẩm Nghi, ngươi sao lại ngu ngốc như vậy, ngươi không nhận ra ta luôn lợi dụng ngươi sao? Mau cút đi.”
“Ta không đi, ngươi gạt ta!” Sở Cẩm Nghi cố chấp nhìn gã, gã đã từng nói thích nàng, gã đã từng nuông chiều nàng, chỉ là nàng quá bướng bỉnh thôi, Sở Cẩm Nghi khóc nức nở không ngừng: ‘‘Ngươi đừng chết, ngươi đừng c.h.ế.t có được không, nếu ngươi chết, ta phải làm sao đây?”
Diệp Thanh Huyền không ngờ vào lúc cuối cùng, chỉ có vị quận chúa ngốc nghếch này không nỡ để gã chết, sao nàng lại ngốc nghếch như vậy.
Gã nhìn nàng rất lâu, đột nhiên tự giễu cười, rồi khép đôi mắt mệt mỏi lại: ‘‘Ta đều lừa ngươi, thích ngươi là giả, đối xử tốt với ngươi cũng là giả, nên đừng đến làm phiền ta nữa.”
Sở Cẩm Nghi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên: ‘‘Ta biết mà, nhưng ta vẫn thích ngươi, ta đúng là ngốc như vậy.”
Nàng vừa khóc vừa nói: “Năm đó ngươi đỗ Thám hoa, cùng Trạng nguyên đi qua phố ngự, chỉ cần một ánh nhìn ta đã thích ngươi rồi.”
Ngực Diệp Thanh Huyền phập phồng, tay bên hông nắm chặt: ‘‘Khóc đủ rồi thì đi đi.”
Gã không nói gì thêm, Sở Cẩm Nghi cũng không nói gì, nàng không ngừng lau đi những giọt nước mắt, nhìn gã thật lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh gã vào trí nhớ.
Nàng làm sao không biết rằng mọi chuyện đã vô phương cứu chữa, nhưng nàng thật sự không nỡ.
Ngày Diệp Thanh Huyền bị hành hình, Bùi Tri Diễn đích thân giám sát, Quý Ương không đi xem, Diệp Thanh Huyền mang danh là nghịch tặc, đến một tấm bia cũng không có, chỉ có thể bị vứt vào bãi tha ma.
Lương Vương cũng sau đó phụng chỉ rời kinh, được cấm quân hộ tống, lặng lẽ xuất thành.
Sở Cẩm Nghi vén màn xe lên, ngoái đầu nhìn lại cổng thành lần cuối, nàng mặc áo tang, trên tóc cài một đóa hoa trắng, ánh mắt đầy nỗi buồn xé lòng.
Sở Cẩm Nghi buông màn xe xuống, ôm chặt lấy chiếc bình sứ trong lòng, thì thầm: “Phu quân, chúng ta đi thôi.”
*
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mọi thứ dường như đã trở lại bình yên, chỉ có Tiêu Hoàng Các vẫn mang một không khí u ám.
Bùi Tri Diễn không còn hạn chế Quý Ương điều gì, cũng không hỏi han nàng nữa.
Ngay cả khi nàng đến Diệp phủ thăm ngoại tổ mẫu, Bùi Tri Diễn nghe xong cũng chỉ gật đầu, giờ đây Diệp Thanh Huyền đã chết, hắn thật sự không còn gì phải lo lắng.
Diệp lão phu nhân thấy Quý Ương thất thần, hỏi: “Quý Ương đang nghĩ gì vậy?”
Những biến cố liên tiếp xảy ra trong Nhà họ Diệp khiến Diệp lão phu nhân chịu đả kích nặng nề, tóc đã bạc trắng, trông già đi rất nhiều.
Quý Ương tỉnh lại, tiếp tục đút thuốc cho Diệp lão phu nhân uống, nhẹ giọng nói: “Con không nghĩ gì cả, ngoại tổ mẫu cẩn thận nóng.”
Diệp lão phu nhân mặt mày tiều tụy, trong mắt lấp lánh nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Ương: ‘‘Thanh Dung bị cách chức, Thanh Huyền lại…” Diệp lão phu nhân nghẹn lời, nước mắt già nua tuôn rơi: ‘‘Không nhắc nữa, không nhắc nữa… May mà con và ca ca vẫn bình an.”
Quý Ương không thể thốt nên lời, lặng lẽ đút cho Diệp lão phu nhân uống hết bát thuốc, đứng dậy nói: “Con sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu vào ngày khác.”
Rời khỏi Diệp phủ, Quý Ương mới nặng nề thở ra một hơi, nàng cảm thấy bản thân đã sắp bị đè nén đến cực điểm.
Sứ thần Nguyệt Đài đến thăm, Thừa Cảnh Đế mở tiệc lớn khoản đãi, văn võ bá quan đều đến chào đón.
Ngoài đại điện, thái giám xướng lên: “Tam hoàng tử của Nguyệt Đài quốc Ô Mục Liệt, Cửu công chúa Ô Mục Lam Song, cùng sứ thần Hô Nhĩ Khách vào điện yết kiến Thánh thượng.”
Ô Mục Liệt thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị, thắt đai đeo đao, sải bước vào điện, sau lưng là một nữ tử áo đỏ, chân đi giày da dê, vừa bước vào điện đã có thể nghe thấy tiếng chuông leng keng trên người nàng, Cửu công chúa Ô Mục Lam Song đôi mắt đen láy đảo quanh, bước đi nhẹ nhàng.
Ba người tiến vào giữa điện, hành lễ theo nghi thức của Nguyệt Đài với Thừa Cảnh Đế: ‘‘Ô Mục Liệt thay mặt Nguyệt Đài hành lễ với Hoàng đế Đại Hưng.”
Thừa Cảnh Đế giơ tay cười nói: “Tam hoàng tử, Cửu công chúa, sứ thần không cần đa lễ, mau mau an tọa.”
Ô Mục Liệt nói: “Lần này đến Đại Hưng, chúng thần mang đến cho Hoàng thượng những tuấn mã, mỹ tửu và hương liệu.”
Công chúa Lam Song ngẩng cao cằm cười nói: ‘‘Còn có các dũng sĩ của Nguyệt Đài chúng ta nữa.”
“Ồ?” Thừa Cảnh Đế cười lớn nói: “Vậy trẫm phải kiến thức một phen.”
Lam Song vỗ tay, hai dũng sĩ Nguyệt Đài thân hình lực lưỡng, hùng dũng tiến vào.
Lam Song nhìn quanh mọi người trong điện: ‘‘Ta nghe nói võ tướng Đại Hưng uy vũ phi thường, không biết có ai nguyện ý chỉ giáo vài chiêu không?” Trong khi nói, ánh mắt nàng có ý vô tình lướt qua Bùi Tri Diễn.
Nàng còn nhớ rõ, năm đó ở biên cương nàng đã từng giao đấu với người này, kết quả là bị hắn đoạt roi và đánh ngã ngựa.
Bùi Tri Diễn chỉ coi như không nhận ra, mắt không hề liếc ngang dọc.
Văn quan trong điện đều lắc đầu, thân hình của một dũng sĩ Nguyệt Đài này đã có thể áp đảo hai người bọn họ.
Thừa Cảnh Đế nhìn về phía Chỉ huy sứ Kinh vệ Uyển Hải Chấn: ‘‘Hãy để thuộc hạ của khanh lên thử sức một phen.”