Về đến phủ, hắn lập tức bị Tần phu nhân gọi vào hỏi chuyện.
Bước vào hoa sảnh, thấy Tần phu nhân đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, Bùi Tri Diễn cười hỏi: “Mẫu thân tìm con có việc gì?”
Tần phu nhân hừ lạnh: “Lúc nãy giữ thể diện cho con, bây giờ con tự nói đi, tại sao Quý Ương lại phải đi Giang Ninh?”
Chuyện này nếu là Bùi Ngưng thì bà sẽ không lấy làm lạ, nhưng với một gia đình như nhà họ Quý, luôn biết lễ nghĩa và giữ quy tắc, mà Quý Ương lại là người thấu hiểu mọi chuyện, luôn nhẫn nhịn, lần này ngay cả khi Bùi Tri Diễn chưa khỏi hẳn đã muốn đi, chắc chắn là bị tổn thương sâu sắc.
Bà suy đi nghĩ lại, chỉ có thể là vì công chúa Nguyệt Đài.
Bùi Tri Diễn đáp: “Con đã nói lý do với người rồi mà.”
Tần phu nhân không biết hắn thật sự hồ đồ hay chỉ đang giả vờ: ‘‘Con thật nghĩ mẫu thân mắt mờ tai điếc sao? Mau nói rõ chuyện với Cửu công chúa Nguyệt Đài đi.”
Bùi Tri Diễn xoa xoa trán, vừa lúng túng vừa buồn cười: ‘‘Mẫu thân, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hắn chỉ muốn thông qua lời của A Ngưng để Quý Ương đến hỏi han mình, lúc đó hắn không chủ động đi tìm nàng, nàng cũng không còn như trước mà chủ động tìm hắn, hắn thật sự không còn cách nào.
Hơn nữa, những lần trước khi Ô Mục Lam Song tìm đến, hắn đều để Thẩm Thanh Từ mạo danh hắn để đi cùng nàng ta.
Theo lý mà nói, Nguyệt Đài Lam Song sẽ không tiếp tục tìm hắn, buổi thi đấu ở triều đình hắn chỉ nghĩ rằng nàng ta muốn trả thù việc trước đây bị đánh ngã ngựa, lạ lùng là nàng ta vẫn hàng ngày không ngừng tìm đến hắn, khi đó hắn mới muốn xem nàng ta thực sự muốn gì, mới có chuyện đi thuyền hôm ấy.
Kết quả là thuyền vừa rời bến không bao lâu, đã gặp ngay Quý Ương.
Lúc thấy Quý Ương không cảm xúc quay đi, hắn thật sự hoảng sợ, sợ nàng hiểu lầm lại sợ nàng không quan tâm.
Nhớ lại việc Quý Ương chưa từng hỏi han chuyện về Nguyệt Đài Lam Song, lòng Bùi Tri Diễn bỗng chốc trở nên bất an. Trước đây nàng luôn bao dung hắn, lần này hắn bị thương đến mức mấy lần vết thương cũng nứt ra, nhưng nàng vẫn quyết tâm ra đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn sắc mặt tái nhợt, hiếm khi thể hiện sự bối rối trước mặt Tần phu nhân, lòng đầy lo lắng rằng có lẽ Quý Ương sẽ không tin lời mình nói.
Giống như trước đây, miệng thì nói tin tưởng, nhưng thật ra trong lòng chẳng hề tin.
Lại còn có Lục Niệm bên cạnh xúi giục, đừng nói hai tháng chỉ là cái cớ, biết đâu đến lúc đó nàng sẽ không muốn trở về nữa.
Hắn thậm chí còn cười nhạo Lục Khiêm.
Giờ phút này, Bùi Tri Diễn thật sự hối hận, đáng lẽ vừa rồi nên để Lục Khiêm giữ Lục Niệm lại.
Không ai được rời đi.
Trong khi đó, con thuyền hướng về Giang Ninh đã vượt qua núi Du Quan.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Ương ban đầu có chút say sóng và khó chịu trong hai canh giờ đầu, nhưng sau khi nghỉ trưa thì tinh thần đã hồi phục.
Trên thuyền được trang bị đầy đủ, từ án thư, giá gốm cổ, ghế dựa, giường êm... tất cả đều không kém cạnh gì so với những thứ trong tiểu viện Tiêu Hoành Các.
Huỳnh Chi giúp Quý Ương chải đầu, nàng cũng vui vẻ khôn xiết: ‘‘Phu nhân, thuyền phu nói nếu gió thuận lợi, chỉ khoảng mười một hoặc mười hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Giang Ninh."
Quý Ương mỉm cười gật đầu, kiếp trước nàng hầu như không có cơ hội đi xa, không ngờ sống lại một lần, không những đã đến Lai Châu, giờ đây còn có thể đến Giang Ninh, chiêm ngưỡng phong cảnh khác biệt, điều mà nàng chưa từng dám mơ đến.
Vào lúc chiều tà, Quý Ương đứng dậy ra boong tàu, nhìn dòng sông rộng lớn, những gợn sóng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Lục Niệm cũng từ khoang thuyền bước ra, không còn phải tuân thủ quy củ như khi ở nhà họ Lục, nàng xoay cổ, vươn vai thoải mái, vui vẻ nói với Quý Ương: "Khi đến Giang Ninh, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn món cua say nổi tiếng, kết hợp với rượu hoàng hoa hâm nóng, sau đó đến vườn Quế nghe Hò Khoan, khác hẳn với hát bội ở kinh thành."
Lục Niệm kể từng điều một, nhưng thấy Quý Ương im lặng nhìn mình, nàng không khỏi thắc mắc: "Sao thế này, vui đến mức ngơ ngác rồi à?"
Quý Ương do dự lắc nhẹ đầu, rồi nhìn thẳng vào mắt Lục Niệm, nghiêm túc hỏi: "Niệm Niệm, trên cổ ngươi là gì thế?"
Một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện đời có lẽ không hiểu, nhưng nàng thì biết rất rõ đó là gì! Lục Niệm vẫn chưa xuất giá, lại chưa đính hôn, sao có thể có những dấu vết như vậy trên người.
Lục Niệm lộ vẻ bối rối, vội vàng che kín cổ mình: ‘‘…Không có gì đâu."
"Đừng hòng lừa ta." Quý Ương kéo tay nàng ra, đôi mắt sáng rực, do dự một chút rồi nhẹ nhàng kéo cổ áo Lục Niệm, lập tức sắc mặt biến đổi: ‘‘Ai đã làm thế này?"