Bùi Tri Diễn bước đi giữa trung tâm, không giống những người bên cạnh đều mặc quan phục, hắn mặc áo dài thêu hoa văn màu mây ngọc, tóc buộc bằng mũ ngọc, vạt áo lay động theo gió, áo không nhiễm bụi trần, khí độ ôn nhã, cộng thêm gương mặt đủ để mê hoặc lòng người, đi đến đâu cũng vô cùng thu hút ánh nhìn.
Hai tháng không gặp, lúc này nhìn thấy người ngay trước mặt, Quý Ương lại muốn quay người chạy trốn.
Bùi Tri Diễn nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của nàng trước khi nàng kịp né tránh, đôi mắt mở to đầy bối rối và sợ hãi, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng là vẫn muốn trốn tránh.
Bùi Tri Diễn sao có thể cho nàng cơ hội như vậy, trong mắt hắn nỗi nhớ như đậm đến mức không tan được, khiến tim Quý Ương như bị bóp chặt.
Lục Niệm thấy Quý Ương như hồn bay phách lạc, cắn răng nhẹ mắng: ‘‘‘Đê tiện, đến đây cũng phải đuổi theo.”
Hà Chính Đức cũng đã chú ý đến nhóm người trong đình, nhìn Hà An Thời nói: ‘‘‘An Thời, còn không mau đến gặp Bùi đại nhân.”
Bùi Tri Diễn phất tay nói: ‘‘‘Ta sẽ qua đó.”
Hà Chính Đức không hiểu ý của Bùi Tri Diễn, nhưng hắn đã nói vậy, cũng lập tức đi theo.
Quý Ương nhìn hắn từng bước tiến đến, biết rằng không thể tránh được, nàng cũng chẳng có gì phải trốn, nhưng trong lòng lại căng thẳng như trống trận.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)
Trước đây hai người từng có thời gian ngắn ngủi hạnh phúc, nhưng nhiều hơn là những dây dưa không dứt, hai người đầy vết thương vì yêu đối phương mà bị ràng buộc, đó là một sự đắm chìm gần như tuyệt vọng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giờ đây mối tâm kết cuối cùng đã được giải quyết, Quý Ương ngược lại không biết phải đối diện thế nào.
Bùi Tri Diễn bước vào đình, Hà An Thời tiến lên cung kính hành lễ: ‘‘‘Gặp qua Bùi đại nhân.”
Bùi Tri Diễn giơ tay ra hiệu: ‘‘‘Không cần đa lễ.”
Những người khác trong đình tuy không biết thân phận của Bùi Tri Diễn, nhưng thấy tri phủ đại nhân cũng đối với hắn kính cẩn, họ cũng đồng loạt hành lễ.
Bùi Tri Diễn đứng chắp tay nhìn Quý Ương một lát, rồi mỉm cười nói: ‘‘‘Ương Ương là không nhận ra phu quân sao?”
Ngoại trừ Lục Niệm, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Quý Ương.
Hà Chính Đức nào ngờ nàng lại là phu nhân của Bùi Tri Diễn, thảo nào vừa rồi Bùi đại nhân nói muốn tìm một nơi thanh nhã yên tĩnh, ông chỉnh lại suy nghĩ, lo lắng nói: ‘‘‘Thì ra đây là phu nhân, An Thời, con thật là thất lễ.”
Quý Ương cắn cắn môi, đành phải bước lên phía trước, nàng không biết đặt ánh mắt ở đâu, cuối cùng dừng lại ở bờ vai bị thương của Bùi Tri Diễn: ‘‘‘Sao chàng lại đến đây?”
Bùi Tri Diễn ngay trước mặt mọi người khẽ cúi xuống, dùng giọng chỉ hai người nghe được thì thầm bên tai cô: ‘‘‘Ương Ương biết rõ còn hỏi.”
Tai Quý Ương đỏ bừng lên, trong khi Bùi Tri Diễn đã đứng thẳng dậy, trên mặt là vẻ thản nhiên ung dung, hắn mỉm cười nói: ‘‘‘Ta đến đây là để bàn vụ án với Hà đại nhân.”
Quý Ương nhéo nhẹ tai đỏ bừng của mình, rồi nhanh chóng thu tay lại, Bùi Tri Diễn nhìn thấy, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Bùi Tri Diễn liếc nhìn mọi người trong đình, nhẹ nhàng nói với Quý Ương: “Quý Ương cứ ở đây giải sầu một chút, đợi ta bận xong sẽ quay lại.”
Lục Niệm bước lên khoác tay Quý Ương, không chút nể nang, giọng đầy châm biếm: “Thế tử gia không cần lo lắng, A Ương chưa từng thấy buồn chán, mỗi ngày đều rất vui vẻ, chỉ là lúc này có chút mất hứng thôi.”
Miệng lưỡi sắc bén, nhưng may mắn Bùi Tri Diễn không dễ dàng bị kích động, hắn mỉm cười ôn hòa: ‘‘‘Nói ra đúng là phải cảm ơn Lục tiểu thư.”
Bùi Tri Diễn không nói thêm, quay sang Hà Chính Đức nói: “Hà đại nhân, mời.”
Hà Chính Đức giơ tay mời hắn đi trước, rồi gọi người hầu đến, dặn dò: “Còn không mau mang thêm trái cây bánh ngọt lên, thay trà mới, đi lấy quế Thanh Sư Nham trong kho ra.”
Đợi Bùi Tri Diễn và mọi người rời đi, Quý Ương mới yếu ớt thở phào nhẹ nhõm, siết c.h.ặ.t t.a.y trách mình vô dụng, tại sao lại không thể đối phó nổi một chiêu nửa thức của hắn.
Quý Ương không thể tự lừa dối bản thân, thật ra nàng đã sớm tha thứ cho hắn, thậm chí nàng chưa từng trách hắn.
Bùi Tri Diễn tuy lo lắng cho Quý Ương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn lên kế hoạch đối phó, giao phó đầy đủ cho Hà Chính Đức cách thức thực hiện rồi mới quay lại đón Quý Ương.
Quý Ương tựa vào lan can trong đình trò chuyện với Lục Niệm, gió nhẹ thổi qua, làm tóc nàng bay lên, vạt áo lay động như cánh hoa, thướt tha tuyệt đẹp.
Như thể bị gió làm cay mắt, Quý Ương khẽ nheo mắt lại, chiếc mũi xinh xắn hơi nhăn, đôi môi nhỏ xinh óng ánh, nàng đã là thê tử của hắn, đã nếm đủ sự yêu thương của hắn, mà vẫn còn dịu dàng e thẹn như thiếu nữ chốn khuê phòng.
Thấy Quý Ương cúi đầu, khóe môi nhẹ mím, lộ ra vẻ buồn bã, Bùi Tri Diễn có thể đoán được nàng không nỡ rời xa Lục Niệm.
Hắn bước chậm lên phía trước: ‘‘‘Quý Ương, chúng ta nên đi thôi.”
Lục Niệm là người đầu tiên quay đầu lại, giọng nói không còn kiêu ngạo như lúc nãy: ‘‘‘Đã gần đến giờ Dậu rồi, hai người nên để mai hãy đi.”
Bùi Tri Diễn không để ý đến việc Lục Niệm bực bội, chỉ là hắn không muốn thấy Quý Ương buồn.