Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 21







Cao Nghĩa nhìn lên liền thấy người ngồi trên lầu hai, thầm ghi nhớ thêm lần nữa. Những lần trước có thể nói là Quý tiểu thư cố ý sắp đặt để gặp gỡ, nhưng hôm nay thế tử là sau khi hạ triều mới tạm thời quyết định cùng vài vị đại nhân đến tửu lâu, vậy mà cũng có thể gặp, chẳng lẽ là do nguyệt lão cầm sợi chỉ đỏ đang truy đuổi duyên phận này?

Cao Nghĩa còn đang đoán xem lần này Quý Ương sẽ dùng chiêu gì, thì nàng đã đứng dậy đi về phía họ. Hắn thầm nghĩ, cầu thang hẹp, lần này thế tử tránh cũng không thể tránh được rồi.

Bùi Tri Diễn chú ý đến động tĩnh, quay đầu nhìn Quý Ương. Nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ướt át, như thể chịu uất ức lớn lắm. Bùi Tri Diễn vô thức nhíu mày.

Quý Ương lúc này không còn chút ý định nào muốn gần gũi hắn, chỉ nghĩ không muốn ở cùng một chỗ với hắn, bước chân vừa nhanh vừa gấp, khi đi ngang qua Bùi Tri Diễn còn tức giận va vào hắn, không ngờ người đàn ông không hề nhúc nhích, ngược lại Quý Ương lại loạng choạng một bước.

Vai bị va đau, cú va chạm này cũng làm nàng tỉnh táo lại.

Mấy quan viên đi cùng Bùi Tri Diễn nhìn nhau, có người muốn trách mắng, nhưng nhìn thấy một nữ tử yếu đuối, vừa uất ức lại vừa bất lực, nên cũng không nói gì.

Quý Ương cắn chặt môi chịu đau, cúi đầu xin lỗi: "Vô ý va phải đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi."

Đại nhân?

Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm vào vệt nước mắt đọng ở khóe mắt nàng, chậm rãi nói: "Không sao."

Quý Ương biết Bùi Tri Diễn đang nhìn mình, n.g.ự.c càng thêm bức bối, nàng khẽ gật đầu, nhấc váy chạy xuống lầu, lướt qua bên cạnh hắn.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

Lục Niệm đi phía sau cảm nhận được ánh mắt xem xét của Bùi Tri Diễn rơi lên người mình, lòng nàng thắt lại, cũng nhanh chóng rời đi.

"Đại nhân không sao chứ." Một quan viên đi cùng hỏi.

"Không sao." Bùi Tri Diễn nói xong liền đi lên lầu trước, cả đoàn người cũng nhanh chóng theo sau.

Ra khỏi tửu lâu đã là lúc màn đêm buông xuống, Bùi Tri Diễn kéo áo khoác, bước lên xe ngựa, Cao Nghĩa giúp hắn vén rèm.

Bùi Tri Diễn đột nhiên nói: "Ngươi đi điều tra một chút."

Hắn chỉ nói nửa câu, Cao Nghĩa hỏi: "Thế tử muốn điều tra chuyện gì?"

Bùi Tri Diễn im lặng một lúc, cố gắng xua đi hình ảnh khuôn mặt đáng thương trong đầu, nói: "Thôi bỏ đi."

Sau đó, hắn cúi người vào trong xe ngựa.

Sau chuyện hôm đó, Lục Niệm luôn lo lắng cho Quý Ương, chưa đầy hai ngày đã lại đến Qúy phủ.

Quý Ương đang tựa bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ thêu thùa, thấy Lục Niệm vào, liền đặt khung thêu xuống và gọi nàng ấy lại ngồi.

"Thêu cái gì vậy?" Lục Niệm tiến lại gần nhìn, trên tấm gấm màu nhạt là những cây trúc xanh mướt, nàng ta che miệng cười khẽ: "Ta còn tưởng ngươi thêu uyên ương chứ."

"Không phải." Quý Ương cúi đầu, trên mặt không còn vẻ cười dịu dàng như thường ngày, nàng vuốt nhẹ hình thêu trên tấm gấm: "Ta thêu túi tiền cho ca ca."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-12.html.]

"Ồ." Lục Niệm chống cằm nhìn nàng một lúc, rồi kết luận: "Ngươi đang không vui."

"Không." Đôi mắt Quý Ương lóe lên, quay mặt đi, lời nàng nói nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng vai đã xụ xuống.

Những ngày này nàng đã nghĩ rất nhiều, nàng muốn ở bên Bùi Tri Diễn, nhưng nếu thật sự như Lục Niệm nói, hắn và Lục Du Ninh tình cảm sâu đậm, thì nàng dù thế nào cũng không muốn chen chân vào.

Quý Ương không muốn nghĩ nữa, nhưng không thể kiểm soát được nỗi đau trong lòng, từng cơn quặn thắt, đau quá.

"Sao vậy?" Lục Niệm đuổi theo nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Sao mắt lại đỏ thế?"

Quý Ương cúi đầu, khẽ nói: “Ngươi đừng hỏi nữa."

Không hỏi Lục Niệm cũng đoán ra được tại sao nàng lại như vậy.

Quý Ương dùng đầu ngón tay bấu chặt vào khung thêu, cố gắng kìm nén nỗi đau, đến mức ngay cả Lục Niệm nhìn cũng không đành lòng. Vốn định giữ kín chuyện, nhưng bây giờ cũng không thể không nói ra: "Ta đã hỏi rồi, hôm đó Bùi Tri Diễn vừa gặp Lục Du Ninh ở chùa liền quay đầu bỏ đi, hai người hoàn toàn trong sạch, không có quan hệ gì cả."

Quý Ương ngẩng đầu lên, sững sờ một lúc rồi lại cúi xuống: "Ngươi đừng dỗ ta, Lục Du Ninh làm sao nói với ngươi chuyện đó được."

Lục Niệm liếc nàng một cái: "Ai dỗ ngươi chứ, ta nhờ đại ca đi hỏi, hoàn toàn chính xác."

Lục Khiêm và Lục Du Ninh là huynh muội ruột, lời hắn nói đáng tin cậy. Quý Ương chớp mắt, chưa kịp chớp đi nước mắt thì đã mỉm cười.

Lục Niệm nhìn thấy cảnh này, vừa khóc vừa cười, dùng ngón tay chọc vào trán nàng: "Trước giờ chưa thấy ngươi như thế này, vừa khóc vừa cười."

Trong mắt Lục Niệm, tình cảm nam nữ là thứ không thực tế, mờ mịt và hư vô, nỗi đau mẫu thân nàng ấy phải chịu, nàng ấy đều thấy rõ.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

Nàng ấy muốn khuyên Quý Ương đừng đặt tình cảm quá sâu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng, nàng ấy lại không nỡ mở miệng, cười mắng: "Không có tiền đồ."

***

Tây Sơn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Những đám mây trên trời bị những cây cổ thụ che khuất từng tầng, ánh nắng bị cành lá làm cho vỡ vụn, chiếu loang lổ trên mặt đất, gió từ phía đông nam thổi tới làm rung động lá cây, phát ra những âm thanh xào xạc.

"Vút — vút —"

Hai tiếng xé gió gần như đồng thời vang lên, mũi tên lấp lánh ánh bạc bay ra, con nai đang cúi đầu ăn cỏ trong bụi rậm không hề nhận ra nguy hiểm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mũi tên bên trái bị một mũi tên khác chẻ đôi từ giữa, ngay sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Thẩm Thanh Từ thu lại cây cung dài, hít một hơi rồi định trêu vài câu, nhớ ra chính mình đã nói với Bùi Tri Diễn muốn so tài, liền đổi giọng: "Cung pháp tốt lắm."

Bùi Tri Diễn nhàn nhạt nói: "Cũng tạm."

Hắn ném cung tên cho Cao Nghĩa, thúc chân vào bụng ngựa đi sâu vào rừng.

Thẩm Thanh Từ hừ cười một tiếng, nhận lời khen thản nhiên thật.

"Đợi ta với."