Nàng vóc người mảnh khảnh, lại thêm tháng mang thai còn nhỏ, nên nhìn qua không thể nhận ra có thai, phải chạm kỹ mới cảm thấy được dưới tay có chút nhô lên.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là bọn trộm cắp)
Sở Hằng Nga vui vẻ nói: “Vậy chẳng phải là gần giống với mẫu phi của ta, không biết lúc đó ai sẽ sinh trước.”
Sở Hằng Nga ríu rít nói khiến Quý Ương cũng có chút đỏ mặt.
Mấy người trò chuyện đến quá nửa giờ Thân, Tần phu nhân và Quý Ương mới đứng dậy cáo lui, Nghiêm phi liền bảo Sở Hằng Nga tiễn họ ra ngoài.
Từ lối đi hành lang đỏ cho đến khi ra khỏi nội đình, đã thấy Bùi Tri Diễn chờ sẵn ở đó.
Hắn thấy Quý Ương liền bước nhanh tới trước mặt nàng.
Quý Ương vừa thấy hắn, niềm vui hiện rõ trên gương mặt: “Sao chàng lại ở đây?”
Bùi Tri Diễn ôn tồn giải thích: “Hôm nay công việc ít, nghe tin các nàng vào cung, nên ta ở đây chờ.”
Hắn hướng về Tần phu nhân nói: “Mẫu thân.” Sau đó nhìn sang Sở Hằng Nga: “Tam công chúa.”
Sở Hằng Nga đang tươi cười bỗng chốc thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng với Bùi Tri Diễn, chỉ nói lời tạm biệt với Quý Ương và Tần phu nhân rồi quay đầu bước đi, không hề ngoảnh lại.
Quý Ương không hiểu chuyện gì, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc: “Chàng đã làm gì chọc giận nàng ấy sao?”
Sở Hằng Nga tuy thường xuyên có ý kiến với Bùi Tri Diễn, nhưng cũng chưa từng công khai trở mặt với hắn.
Bùi Tri Diễn thu lại ánh nhìn từ Sở Hằng Nga, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tính tình của tam công chúa, Ương Ương vẫn chưa quen sao?”
Quý Ương cảm thấy hắn còn giấu điều gì đó chưa nói, nhưng Tần phu nhân lại không để tâm, trách móc: “Chắc chắn là con lại không nhường nhịn nàng ấy, con cũng đã lớn rồi, đừng mãi như hồi còn nhỏ.”
Hồi đó, ngay cả Bùi Ngưng, muội muội ruột của hắn, hắn cũng chẳng ít lần tỏ ra khó chịu, nhưng cũng may là hắn còn biết bảo vệ, bản thân có thể trêu chọc, nhưng người ngoài thì dù có lời lẽ nặng hơn một chút cũng không được.
Bùi Tri Diễn chỉ mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, rồi đưa hai người trở về phủ.
Bụng của Quý Ương ngày càng lớn, đến tháng thứ năm thì đã rõ ràng nhô lên.
Tấm áo ngủ bằng lụa mềm mại ôm sát vào bụng, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, gương mặt mộc mạc mà mịn màng như ngọc, làn da còn mềm mại mịn màng hơn cả trước khi mang thai.
Quý Ương cúi đầu, cổ cao thanh tú, khó chịu đẩy vai Bùi Tri Diễn: “Chàng nghe đủ chưa?”
Bùi Tri Diễn hôn lên bụng nàng qua lớp áo, sau đó đứng dậy, nhéo nhẹ lên chiếc mũi nhăn nhó của nàng, cười nói: “Tính tình ngày càng lớn rồi.”
“Chàng chán ta rồi phải không?” Thời gian mang thai càng dài, tính khí của Quý Ương cũng ngày càng thất thường và khó chiều.
Bùi Tri Diễn có chút lo lắng rằng đứa bé trong bụng không phải là một tiểu cô nương dễ thương như Ương Ương, mà nếu là một tiểu gia hỏa nghịch ngợm như hắn thì thật là tai họa.
“Ương Ương thật oan cho ta mà.” Bùi Tri Diễn giả vờ như bị oan ức nặng nề, nhìn nàng chăm chú đến mức Quý Ương không thể nào giận được nữa.
Hắn làm bộ làm tịch thở dài: “Chỉ có Ương Ương là chê ta thôi, đến ôm một cái cũng không chịu.”
Bộ dạng thở dài than thở của hắn khiến Quý Ương không nhịn được mà bật cười.
“Cuối cùng nàng cũng cười rồi.” Bùi Tri Diễn thở dài một cách phóng đại, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, đưa lên trán làm động tác lau mồ hôi.
Quý Ương ngước mắt lên, giả vờ giận dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Sao chàng lại lắm lời như vậy.”
Bùi Tri Diễn nghiêm mặt, nói với nàng: “Ương Ương chẳng phải thích phu quân như trước sao?” Hàng lông mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại: “Nàng lại thay đổi rồi à?”
Quý Ương tự biết mình không thể đấu lại với sự mặt dày của hắn, không muốn nói thêm nữa, liền nằm xuống ngủ.
Bùi Tri Diễn thấy nàng hờn dỗi, đôi má phồng lên, liền ghé lại hôn nhẹ một cái, rồi thổi tắt ngọn nến, ôm nàng vào giấc ngủ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ sau cơn bệnh nặng trước đây, sức khỏe của Thừa Cảnh Đế ngày càng suy yếu.