Tần phu nhân và Hầu gia đã nhiều năm sống cảnh ít gần nhiều xa, chỉ mong mỗi dịp lễ tết có thể gặp nhau đôi chút.
Giờ đây, chiến sự nơi biên cương chưa rõ tình hình, e rằng lần này cũng không thể trở về.
Quý Ương cùng Tần phu nhân trong Phật đường chép kinh, không lâu sau Tần phu nhân nói: “Con giờ tháng mang thai đã lớn, ngồi lâu không tốt, chép xong quyển này thì cùng mẫu than ra vườn đi dạo cho thoải mái.”
Quý Ương vừa định nói không sao, Tần phu nhân lại tiếp lời: “Giờ nếu con không vận động nhiều, đến lúc sinh sẽ vất vả hơn.”
Quý Ương khẽ vuốt bụng, sống hai kiếp nhưng đây vẫn là lần đầu mang thai, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, nàng mỉm cười: “Con nghe lời mẫu thân.”
Trong vườn, những loài hoa sợ rét đã tàn gần hết, chỉ còn thấy những nụ mai đỏ đang hé nở, tươi thắm vô cùng.
“Tâm trạng ta lúc nào cũng không yên.” Tần phu nhân cười nói: “Cũng may có con và đứa trẻ trong bụng khiến ta bận tâm, không thì lúc nào cũng phải lo lắng.”
Quý Ương cảm khái trong lòng: “Phụ thân biết mẫu thân lo lắng như vậy, chắc chắn sẽ chỉ mong sớm trở về.”
Tần phu nhân mỉm cười cùng nàng bước trên con đường đá, đi được một đoạn lại khẽ thở dài: “Bình thường thì không thấy khó khăn, nhưng cứ có chiến sự, không chờ được tin chiến thắng thì lòng sao có thể an ổn được.”
“Con không biết lúc cha con và A Diễn cùng ra đi, ta lo lắng đến mức dù có thêm một trái tim nữa cũng không đủ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương đặt mình vào vị trí của bà mà suy nghĩ, cảm thấy mình chắc chắn không thể mạnh mẽ và giỏi giang như Tần phu nhân.
Nàng lúc này vẫn đang an ủi Tần phu nhân, không ngờ rằng chưa qua hết tháng Giêng thì đã nhận được ba phong thư quân báo khẩn cấp từ biên cương gửi về.
Phong thư thứ nhất, quân địch trong đêm cướp cờ soái, Bùi tướng quân dẫn người truy đuổi đến vùng Thiên Hiệp Quan, gặp phải mai phục, sau đó không thấy tung tích.
Phong thư thứ hai, Hạ phó tướng dẫn người tìm kiếm, nhưng không có kết quả.
Phong thư thứ ba, quân địch tiếp tục tiến thêm một trăm dặm, đóng quân cách biên thành ba trăm dặm.
Điều này đã vượt quá hiệp ước trước đây giữa hai nước.
Thừa Cảnh Đế từng ra lệnh nếu quân địch tiến vào lãnh thổ thì lập tức xuất binh trấn áp, nhưng hiện tại chủ soái sống c.h.ế.t không rõ, Hạ phó tướng không dám tự ý xuất binh, chỉ còn cách dâng tấu xin thánh thượng định đoạt.
"Thật là quá đáng, dám cướp cờ soái làm loạn lòng quân ta!" Sở Trạm bước ra thỉnh cầu: "Xin phụ hoàng lập tức hạ lệnh trừng phạt."
“Nhưng hiện nay Bùi tướng quân sống c.h.ế.t không rõ, quân tâm d.a.o động.” Sở Trạm đ.ấ.m tay vào lòng bàn tay, phẫn nộ không nguôi.
Thừa Cảnh Đế sắc mặt bệnh hoạn, hơi thở gấp gáp, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng, Sở Trạm nói: “Hiện nay quân tâm không yên, theo ý nhi thần, việc cấp bách ngoài việc tìm kiếm Bùi tướng quân, còn nên phái người ra biên cương để ổn định sĩ khí.”
Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt trong triều đình đều đồng loạt đổ dồn vào Bùi Tri Diễn, trong ánh mắt hắn ẩn chứa nét u ám, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là bọn trộm cắp)
Thừa Cảnh Đế hỏi: “Chư vị ái khanh nghĩ phái ai đi là thích hợp?”
Có vị quan nói: “Hiện nay thất hoàng tử đã rời kinh đi Sơn Tây cứu trợ nạn dân, chỉ có lục hoàng tử là thích hợp nhất để ra biên cương.”
Mọi người đều đồng tình, thì Thẩm Thanh Từ bất ngờ bước ra khỏi hàng, nói: “Vi thần cho rằng, Bùi đại nhân vốn là con trai của Bùi tướng quân, lại từng trên chiến trường không gì cản nổi, nhiều lần đánh bại địch, xét ra thì thích hợp hơn lục hoàng tử.”
Bùi Tri Diễn liếc nhìn hắn một cái, Thẩm Thanh Từ đã không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ lui về vị trí.
Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Trạm lướt qua hai người họ, việc Bùi tướng quân sống c.h.ế.t không rõ đối với hắn ta là một tin mừng lớn, mất đi binh quyền, Định Bắc Hầu phủ sẽ không còn đáng lo ngại, hành động này của Thẩm Thanh Từ rõ ràng là đang giúp hắn.
Trong chốc lát, triều đình chia làm hai phe, phe ủng hộ Sở Trạm là phần lớn, nhưng cũng không ít người tán thành việc Bùi Tri Diễn ra biên cương.
Thừa Cảnh Đế tuy bệnh tật lâu năm, nhưng khí thế vẫn còn uy nghiêm: “Bùi khanh, khanh nghĩ sao?”
Sắc mặt Sở Trạm thay đổi, phụ hoàng chẳng lẽ thật sự muốn hắn đi?
Bùi Tri Diễn tiến lên một bước, nói: “Thần tuy nóng lòng tìm kiếm gia phụ, nhưng thần thương tích chưa lành, nếu lúc này ra trận e rằng sẽ không tốt.”
Thừa Cảnh Đế chậm rãi gật đầu, Bùi Tri Diễn lại nói: “Quân đội Nguyệt Đài không đáng lo ngại, lục hoàng tử là hoàng tử cao quý, nếu người đi tất sẽ khiến sĩ khí của tướng sĩ tăng lên rất nhiều.”
Sở Trạm hài lòng nhếch môi, nghĩ rằng hắn cũng biết điều.