Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 257



Quý Ương nắm chặt tay, Diệp Thanh Huyền mới để ý đến tấm thiệp dát vàng trong tay nàng.

“Đây là gì?”

Quý Ương tìm đến Diệp Thanh Huyền cũng chính vì tấm thiệp này, khi nhận được nàng đã biết chắc là bút tích của Bùi Tri Diễn.

Quý Ương lo lắng không yên nói: “Tam công chúa tổ chức yến tiệc ở Thu Sơn, mời ta đến.”

Diệp Thanh Huyền nghiêng mắt, cảm thấy khá bất ngờ, tam công chúa sao lại mời Quý Ương đến dự tiệc, gã nhận tấm thiệp từ tay Quý Ương.

Quý Ương đặt hết hy vọng vào Diệp Thanh Huyền: ‘‘Ngày mai biểu ca có rảnh không? Có thể đi cùng ta không?”

“Đương nhiên được.” Diệp Thanh Huyền gấp tấm thiệp lại, cười nói: “Ngày mai ta đến đón muội.”

Quý Ương nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu nói: “Cảm ơn biểu ca.”

“Với ta còn phải nói cảm ơn sao?” Diệp Thanh Huyền cười đùa nàng.

Quý Ương mặt hơi đỏ, chuyển sang đề tài khác: ‘‘Trời cũng không còn sớm, biểu ca ăn cơm rồi hãy về.”

Diệp Thanh Huyền cười đồng ý, nhìn sắc trời rồi nói với Quý Ương: “Đêm đã xuống, trời lạnh, biểu muội nên mặc thêm áo.”

Lời nói dịu dàng ân cần của Diệp Thanh Huyền khiến Quý Ương cảm thấy an tâm, không hiểu sao, trong đầu nàng chợt hiện lên đôi mắt khiến nàng run rẩy.

Nàng siết chặt tay, vội vàng xua đuổi đôi mắt đó khỏi tâm trí.

Quý Ương tưởng rằng yến tiệc của tam công chúa cũng chỉ là tiệc nhỏ bình thường, nhưng khi đến nơi mới phát hiện ra hoàn toàn khác biệt, không chỉ có cưỡi ngựa b.ắ.n cung thi đấu, mà còn có một khoảng đất nhỏ dành riêng cho việc săn bắn.

Nàng cùng Diệp Thanh Huyền đi vào một đoạn, liền bị một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ rực rỡ, ánh mắt linh động chặn đường.

“Tham kiến tam công chúa.” Diệp Thanh Huyền khẽ cúi mình trước nữ tử.

Hóa ra đây chính là tam công chúa Sở Hằng Nga, Quý Ương cũng theo lễ cúi đầu chào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-91-2.html.]

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sở Hằng Nga không để ý đến Diệp Thanh Huyền, mà là mỉm cười nhìn nàng: ‘‘Ngươi chính là Quý Ương?”

“Công chúa biết ta?” Quý Ương hỏi câu này, lòng nàng không khỏi run rẩy.

Sở Hằng Nga cười bí hiểm: ‘‘Có nghe qua.”

Nghe ai nói? Chắc chắn là người đó rồi, Quý Ương nghĩ ngay đến Bùi Tri Diễn.

Diệp Thanh Huyền để ý thấy Quý Ương khẽ run rẩy hàng mi, bên ngoài không thể hiện, nhưng trong lòng đã để tâm đôi chút.

Sở Hằng Nga còn nhớ lời cảnh cáo của biểu ca không được nói bừa, nên không hỏi thêm nữa, chuyển sang hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa không? Đi cùng ta cưỡi ngựa nhé.”

Thấy Sở Hằng Nga cũng không có vẻ gì là công chúa kiêu kỳ, Quý Ương nhẹ nhõm hơn nhiều, khẽ cười nói: “Ta không biết cưỡi ngựa, không làm mất hứng của công chúa nữa.”

“Thế b.ắ.n cung thì sao?”

Quý Ương vẫn lắc đầu, nàng nào biết những thứ này, ngay cả trò ném tên vào bình cũng không chính xác.

Thấy nàng có vẻ muốn hỏi thêm nhiều chuyện, Quý Ương vội vàng nói trước: “Công chúa không cần phải vất vả tiếp đón, ta muốn cùng biểu ca đi dạo một chút, ngắm cảnh nơi đây.”

Sở Hằng Nga nghe nàng nói vậy, không thể ép buộc, đành gật đầu để họ đi.

Trong một lầu các hai tầng cao, Bùi Tri Diễn đứng tựa lan can, thấy chỉ có một mình Sở Hằng Nga tới, hắn nhíu mày hỏi: “Người đâu?”

Sở Hằng Nga thật thà đáp: “Quý tiểu thư cùng biểu ca của nàng đi ngắm cảnh rồi.”

Nàng bước đến bên cạnh Bùi Tri Diễn, tay chống lên lan can ngó nhìn, tiện tay chỉ về một hướng: ‘‘Đi về hướng đó rồi.”

Sở Hằng Nga vẫn chưa để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Bùi Tri Diễn, hào hứng nói: “Biểu ca, dạy ta cách nhắm mắt b.ắ.n trúng hồng tâm lần nữa đi.”

“Không có thời gian đâu.” Bùi Tri Diễn quay lưng bước đến ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp, tựa người vào bàn, ánh mắt hạ xuống, không nói thêm lời nào.

Việc đưa Diệp Thanh Huyền đến đây là để nhắc nhở hắn rằng nàng đã có người trong lòng, để hắn không làm điều gì bậy bạ sao? Nếu hắn thực sự muốn làm bậy, thì đã không dễ dàng như bây giờ rồi.

Đến lúc đó, nàng có thể trốn thoát được không?