Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 280



Lời nói bình thản của Bùi Tri Diễn rơi vào tai Quý Ương, rồi từ từ lắng đọng trong lòng nàng, sau đó tạo ra những gợn sóng nhỏ khó có thể nhận thấy.

Quý Ương bỗng chốc cảm thấy hoang mang, nàng bất an xoay người, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Bùi Tri Diễn đặt tay lên đầu gối nàng, hôn nhẹ lên má nàng, như đang đùa nói: “Nếu nàng còn xoay nữa, ta sẽ không khách sáo đâu.”

Quý Ương chợt nhận ra vật cứng đang đụng vào mình, mặt nàng bừng đỏ, ngay cả vành tai cũng nóng lên như muốn nhỏ ra máu.

Nàng cứng người lại, đừng nói là động đậy, ngay cả thở cũng không dám.

Dáng vẻ nhút nhát ấy làm Bùi Tri Diễn vốn chỉ định trêu nàng lại bắt đầu cảm thấy hơi rối loạn, hắn lại hôn nàng một cái, giọng trầm thấp đè nén: ‘‘Vẫn muốn xoay nữa sao.”

“Động eo một chút.”

Quý Ương làm sao nghe nổi những lời lố bịch như thế, tay nàng nắm chặt mép bàn định đứng lên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

“Ngài, ngài buông ta ra.” Quý Ương lắp bắp nói, không dám nhìn vào mắt Bùi Tri Diễn.

Quý Ương hối hận vô cùng, nàng đúng là không nên nghe lời xúi giục của Huỳnh Chi.

Bùi Tri Diễn nghĩ tiểu cô nương này vẫn chưa hiểu hắn, buông ra ư? Điều đó là không thể.

Càng thấy nàng khẽ run, như muốn khóc mà không dám, hắn càng không thể kiềm chế được sự nghịch ngợm của mình.

Bùi Tri Diễn giả vờ thở dài: ‘‘Nói không giận chút nào thì là nói dối.”

Quý Ương quả nhiên im lặng, lo lắng nhìn hắn.

Bùi Tri Diễn giấu đi nụ cười trong mắt: ‘‘Nàng và ta đã thành thân lâu rồi, Ương Ương nên gọi ta là gì?”

“Thế... tử.”

Lời vừa dứt, môi nàng liền bị cắn đau một cái.

Bùi Tri Diễn nói: “Sai rồi.”

Quý Ương ấm ức mím môi bị cắn, vai co lại, đôi mắt ướt át nhìn hắn, nhỏ giọng trách móc: ‘‘Ngài sao lại cắn người...”

“Ngài cũng sai rồi.” Bùi Tri Diễn nghiêm mặt, bế Quý Ương đặt lên bàn, làm bộ như muốn cắn nàng nữa.

Quý Ương vội vàng đưa tay che miệng lại, khẽ giọng van xin: ‘‘Đừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-99-2.html.]

“Đừng gì?” Bùi Tri Diễn cúi đầu, áp sát vào trái tim đang đập nhanh của nàng.

Quý Ương một tay che miệng, một tay đẩy vai hắn, vô lực hỏi: ‘‘Ngài...”

Thấy Bùi Tri Diễn nhìn mình, nàng vội đổi giọng: ‘‘Vậy nên gọi là gì?”

“Tự mình nghĩ đi.” Bùi Tri Diễn nắm lấy dải dây buộc ở eo nàng khẽ kéo, giọng hắn rất nhỏ, cọ xát vào lòng người nghe: ‘‘Không vội, cứ từ từ mà nghĩ.”

“Thế... Bùi...” Quý Ương lắp bắp suýt nữa cắn vào lưỡi mình, tay kéo chặt áo: ‘‘Ngài thế này ta không thể nghĩ được.”

Bùi Tri Diễn cúi xuống ngậm lấy đầu ngón tay nàng, kéo tay nàng ra, chậm rãi nói: “Lại sai rồi.”

Hắn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, giọng càng thêm khàn: ‘‘Ương Ương suy nghĩ kỹ xem nên gọi ta là gì.”

Chắc chắn không phải là cái cách gọi khiến hắn cảm thấy bị đẩy ra xa ngàn dặm như thế.

Quý Ương bất lực nằm trên tờ giấy mà Bùi Tri Diễn vừa viết chữ, nét chữ mạnh mẽ, sắc bén, nhưng thân hình nàng lại mảnh mai, co ro, mái tóc dài của nàng bị Bùi Tri Diễn làm rối, xõa xuống bờ vai, đôi mắt mơ màng ướt át, trông nàng kiều diễm, tuyệt mỹ.

Trong đầu Quý Ương đã sớm trở nên rối loạn, động tác của hắn khiến nàng run rẩy, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Quý Ương cảm nhận được ý định của hắn, vội vàng thốt lên: “Bùi Tri Diễn!”

Đây là thư phòng mà...

Động tác tách chân nàng ra của Bùi Tri Diễn khựng lại, hắn nheo mắt, mỉm cười: “Nghe rất hay.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương vừa thở phào thì ngay lập tức cơ thể nàng căng cứng, ánh mắt Bùi Tri Diễn ánh lên tia đỏ, yết hầu khẽ nhấp nhô, hắn thở dài thì thầm: “Nhưng vẫn sai rồi.”

“Ương Ương biết ta muốn nghe gì mà. Ta là ai của nàng, nàng nên gọi ta là gì.” Bùi Tri Diễn hôn lên hàng mi run rẩy của nàng: ‘‘Ngoan, gọi một tiếng đi.”

Quý Ương dần chìm vào sự mơ hồ, khóc thút thít gọi: “Phu quân.”

Ánh mắt Bùi Tri Diễn tối sầm lại, hắn hôn nàng đầy cuồng nhiệt, cướp đi hơi thở trong miệng nàng.

Đến khi hắn cuối cùng cũng buông tha cho Quý Ương, nàng đã không còn sức để nói, cũng không nhớ mình đã gọi hắn bao nhiêu lần là phu quân.

Chỉ nhớ rằng mỗi lần nàng gọi, hắn lại thêm một phần mãnh liệt, và luôn dỗ dành nàng rằng đã tốt rồi.

Cuối cùng kéo dài đến tận gần sáng.

Bùi Tri Diễn ôm nàng đặt trên chiếc ghế mềm phía sau tấm bình phong trong thư phòng, Quý Ương quấn chiếc áo của hắn lên người, thu mình lại, quay lưng về phía hắn, sụt sùi nghẹn ngào.