Lộc Minh Cốc có rừng phong mười dặm, lúc này lá phong còn xanh, theo lý chưa phải là thời điểm tốt nhất để tổ chức tiệc thu, đợi thêm một thời gian nữa, khi rừng phong nhuộm đỏ, quanh co bên dòng suối nhỏ, cảnh đẹp sẽ không thể nào tả xiết.
Quý Ương ngồi xe ngựa đi sâu vào cốc, lờ mờ thấy được những đình đài lầu các được chạm khắc tinh xảo.
Xe ngựa dừng lại ở một khoảng cách khá xa Trạm Vân Đài, thấy bên cạnh đã có không ít xe ngựa đỗ lại, Quý Ương cũng không còn bận tâm nhiều.
Những người đến dự tiệc đa phần là gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên, cả nam lẫn nữ đều có, nhưng nàng không quen ai, Quý Ương lặng lẽ theo hầu gái vào trong.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đều tăm tắp, người dẫn đường vội vã đưa Quý Ương lui sang bên đường, cung kính quỳ gối, thấp giọng nói với Quý Ương: “Đó là kiệu của Thái tử phi.”
Kiệu mềm được bốn người khiêng, mái kiệu màu đỏ sậm, rèm kiệu bằng lụa mỏng nhẹ nhàng đón gió, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong, uyển quý thanh tao.
Quý Ương theo đó hơi quỳ gối, đợi kiệu đi qua trước mặt, mới từ từ đứng dậy.
“A Ương.”
Nghe thấy có người gọi mình, Quý Ương ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Niệm ở phía đối diện, nàng vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhìn lại thấy bên cạnh Lục Niệm là hai huynh muội Lục Du Ninh và Lục Khiêm.
Lục Niệm vốn không muốn đến cái yến hội mùa thu này, nếu không phải mẫu thân ép nàng đến, nàng thà ở trong phòng chép kinh Phật.
Cộng thêm suốt dọc đường thường xuyên bị Lục Du Ninh châm chọc vài câu, lại càng khó chịu, giờ thấy Quý Ương cũng ở đây, Lục Niệm không quay đầu lại nói: “Ta đi cùng Quý tiểu thư.”
“Tiểu muội.”
Lục Khiêm định gọi nàng lại, nhưng bị Lục Du Ninh kéo tay.
Lục Du Ninh không vui nói: “Ca, gọi nó làm gì, nó không muốn đi cùng chúng ta thì để nó đi thôi.”
Lục Khiêm nhìn Lục Niệm và Quý Ương thân thiết, đành để nàng đi.
“Gặp được ngươi thật tốt quá.” Lục Niệm đem những uất ức suốt chặng đường trút ra: ‘‘Ngươi không biết ta đã chịu đựng khổ sở thế nào đâu.”
Quý Ương nắm tay nàng an ủi: ‘‘Ta đi một mình cũng rất chán, may mà có ngươi đi cùng.”
Có bạn đồng hành, bước chân Quý Ương cũng nhẹ nhàng hơn, hai người vừa nói chuyện vừa đi.
Đến Trạm Vân Đài, Quý Ương mới phát hiện Diệp Thanh Huyền cũng ở đó, mà lúc này đang có người bên cạnh hắn ríu rít nói chuyện, chính là Sở Cẩm Nghi.
Sở Cẩm Nghi với dáng vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ, khác hẳn với thái độ kiêu căng ngày trước.
Quý Ương vừa ngồi xuống, Diệp Thanh Huyền đã nhìn sang nàng, từ khoảng cách xa gật đầu mỉm cười, bên cạnh gã, Sở Cẩm Nghi cũng nhìn qua, thấy là Quý Ương thì sắc mặt trở nên khó coi.
Quý Ương ngẩn ra một chút, tiểu quận chúa này chẳng lẽ coi nàng là địch thủ, nàng không muốn dính dáng đến chuyện của hai người đó. Khẽ gật đầu chào rồi chuyển ánh nhìn đi nơi khác.
Thái tử phi ngồi ở vị trí cao nhất, búi tóc phi vân, đầu cài trâm vàng khảm hoa, mặc áo dài đỏ rực thêu kim tuyến, dáng vẻ tao nhã quý phái.
Còn Lục hoàng tử phi vốn là chủ nhân lại phải ngồi bên tay phải.
Thái tử phi cười nói: “Bản cung thành khách mà lại thành chủ, hoàng phi sẽ không phiền lòng chứ?”
Lục hoàng phi cũng cười đáp: “Đều như nhau cả.” Nàng quay sang người hầu nói: “Khai tiệc đi.”
Quý Ương vốn không hứng thú với tiệc thu này, buồn chán nhặt một viên kẹo hương vải trên bàn bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp.
Diệp Thanh Huyền chậm rãi uống trà, nhìn Quý Ương, nếu nàng ngoan ngoãn một chút, gã có thể cứu nàng. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng thậm chí không cười với gã một cái.
Sở Cẩm Nghi bưng một đĩa bánh ngọc cuộn sữa bò đến trước mặt Diệp Thanh Huyền: ‘‘Ngài thử cái này xem.”
Diệp Thanh Huyền đặt chén trà xuống, cười nhã nhặn: ‘‘Sao dám làm phiền Quận chúa.”
Sở Cẩm Nghi mặt đỏ lên: ‘‘Không phiền chút nào.”
Diệp Thanh Huyền nhìn nàng ta, cảm thấy bớt u uất trong lòng, gã cầm một miếng bánh: ‘‘Vậy thì đa tạ Quận chúa.”
Sở Trạm từ cổng nguyệt bước vào, mọi người đứng dậy hành lễ.
Lục Hoàng Phi tiến lên nghênh đón: ‘‘Điện hạ sao lại rảnh rỗi qua đây?”
“Lo lắng cho sức khỏe của nàng, nên đến xem một chút.”
Sắc mặt Lục Hoàng Phi thoáng tái đi.
Sở Trạm nhìn về phía Thái tử phi: ‘‘Hoàng tẩu cũng đến rồi.”
Thái tử phi chỉ cười, trông không có vẻ thân thiết với Sở Trạm.
Sở Trạm nhìn quanh mọi người, ánh mắt lướt qua Quý Ương, khẽ cười nói: “Chỉ là tiệc nhỏ, không cần câu nệ lễ nghi.”
Hắn nói nhỏ vài câu với Lục Hoàng Phi rồi rời đi.
Giữa buổi tiệc, không ít các tiểu thư kết bạn đôi ba người đứng dậy đi dạo rừng phong, ngay cả Thái tử phi cũng đã rời khỏi lúc nào không hay.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lục Niệm kéo Quý Ương đi dạo, trên đường gặp hai anh em Lục Khiêm, nàng còn cố tình tránh đường khác.
Quý Ương lại thấy có chút khó xử: ‘‘Ngươis dù sao cũng nên giả vờ một chút, dù gì cũng ở chung dưới một mái nhà, chẳng phải sẽ rất ngại sao.”
Lục Niệm không quan tâm: ‘‘Nàng ta không ưa ta, ta cũng không ưa nàng ta, hơn nữa mẫu thân nàng ta coi mẫu tử chúng ta như cái gai trong mắt, ta chỉ muốn về Giang Ninh, nhưng mẫu thân ta lại không muốn.”
Quý Ương không biết an ủi thế nào, đau lòng chỉnh lại tóc mai cho nàng ấy: ‘‘Hay là ngươi đến Quý phủ ở cùng ta một thời gian.”
Lục Niệm cười lắc đầu: ‘‘Ta ở nhà ngươi thì ra làm sao mà được, ngươi yên tâm, ta chỉ là than phiền chút thôi.”
Quý Ương thở dài: ‘‘Ngươi mà bị ấm ức thì đi tìm đại ca ngươi, lúc cần người chống lưng thì đừng tự mình chịu đựng.”
Trong ấn tượng của nàng, Lục Khiêm luôn rất quan tâm đến Lục Niệm.