Sau buổi triều, các đại thần đều đến chúc mừng Bùi Tri Diễn.
Quý Đình Chương cũng bước tới nói: “Chúc mừng Bùi đại nhân.”
Bùi Tri Diễn ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Quý đại nhân khách sáo rồi.”
Quý Đình Chương khách sáo vài câu rồi chắp tay cáo từ, Bùi Tri Diễn lại gọi hắn: ‘‘Quý đại nhân xin dừng bước.”
Bùi Tri Diễn nhướn mày: ‘‘Nghe nói đầu bếp nhà Quý đại nhân là người Hoài Dương.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Đình Chương ngẩn ra một lúc, rồi cười nói: “Đúng vậy, quả là đầu bếp người Hoài Dương.”
Bùi Tri Diễn có ý: ‘‘Ta từng ăn món Hoài Dương chính tông ở Hoài Dương từ khi còn nhỏ, tiếc là ở Kinh thành không tìm được hương vị đó.”
Những người lão luyện trong quan trường đều tinh ranh, Quý Đình Chương sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời hắn, có lẽ Bùi Tri Diễn mượn cớ mời ăn để bàn chuyện.
Quý Đình Chương lập tức nói: “Vậy thì tốt quá, Bùi đại nhân chi bằng cùng ta về phủ dùng bữa, xem như đón gió cho đại nhân.”
Bùi Tri Diễn cười nói: “Ngày mai đi, không vội.”
Hắn cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, ngày đêm lặn lội trở về, thậm chí còn chưa kịp cạo râu, hắn không muốn xuất hiện trước mặt Quý Ương với bộ dạng này, dù rằng hắn chưa bao giờ muốn gặp nàng ngay lúc này như thế.
Trong tửu lâu Vân Bán Gian.
“Không ngờ ngươi còn không yên lòng hơn ta tưởng.” Thẩm Thanh Từ vẻ mặt đắc ý như đã đoán trước.
Hắn từ tốn nói: “Còn tưởng ngươi ít nhất phải một tháng mới về, khi đi ngươi đã nói gì với ta?”
Bùi Tri Diễn không có tâm trạng đùa giỡn, trầm giọng nói: “Nói rõ ràng chuyện ngày hôm đó.”
Thẩm Thanh Từ nhếch mép: ‘‘Ngươi không bảo ta để ý đến Quý tiểu thư sao, khi biết nàng đi dự tiệc thu do Lục Hoàng Phi tổ chức, ta cũng đi, khi tìm thấy nàng thì thấy Sở Trạm đang uy h.i.ế.p nàng, hai nha hoàn bên cạnh cũng bị trói, nếu ta đến chậm một bước…”
“Rắc” một tiếng, Thẩm Thanh Từ im bặt nhìn Bùi Tri Diễn, chén ngọc trong tay hắn đã bị bóp nát, ánh mắt tràn đầy sát khí kinh người.
Thẩm Thanh Từ không dám kích động hắn thêm: ‘‘Quý tiểu thư cũng coi như thông minh, lấy ngọc bội của ngươi ra để ổn định Sở Trạm, nhưng nàng thật sự bị dọa sợ.”
Bùi Tri Diễn mắt đầy âm u, lạnh lẽo như băng giá ba thước: ‘‘Trong chuyện này có bàn tay của Diệp Thanh Huyền không?”
Thẩm Thanh Từ ngạc nhiên nhìn hắn: ‘‘Bọn họ là biểu huynh muội, sao ngươi lại nghĩ vậy.”
Bùi Tri Diễn cười lạnh, có gì mà Diệp Thanh Huyền không làm được, gã thích Quý Ương nhưng lại muốn leo lên Lương Vương nên dây dưa với Sở Cẩm Nghi, có thể nhìn Quý Ương lấy hắn mà không mảy may động lòng, chỉ có cô gái ngốc đó mới bị lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau.
Suốt nửa tháng không gặp trưởng tử, Tần thị dậy từ sớm đích thân xuống bếp giám sát đầu bếp chuẩn bị một bàn điểm tâm.
Tần thị múc một bát canh gà nấm đưa cho Bùi Tri Diễn: ‘‘Con ở ngoài bao ngày nay chắc chắn ăn uống không ngon, uống nhiều chút.”
Bùi Tri Diễn nhận bát, mỉm cười nói: “Mẫu thân đừng bận rộn, để con tự làm được rồi.”
Tần thị mặt đầy vui mừng: ‘‘Một lát nữa ta sẽ viết thư cho phụ thân con, báo tin vui con được thăng chức Đại Lý Tự Khanh cho ông ấy biết.”
Bùi Tri Diễn nâng bát uống canh, động tác văn nhã chậm rãi: ‘‘Mẫu thân thêm một việc nữa vào thư nhé.”
Tần thị nghĩ một hồi, không nghĩ ra việc gì quan trọng, nghi hoặc hỏi: “Còn việc gì nữa?”
“Chẳng phải hôm trước mẫu thân nói muốn bàn chuyện hôn nhân cho con sao.” Bùi Tri Diễn dưới ánh mắt kinh ngạc vô cùng của Tần thị chậm rãi nói: “Cứ chọn tiểu thư nhà họ Quý đi.”
Hắn cả đêm không ngủ, cũng suy nghĩ suốt đêm, ngoài hắn ra e rằng không ai có thể bảo vệ được Quý Ương, thay vì không thể quên được nàng, chi bằng để nàng ở trước mắt mình... có lẽ hai người cũng có thể sống hòa thuận với nhau.
Khi Bùi Tri Diễn rời đi, Tần thị vẫn chưa hoàn hồn, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Đình, không chắc chắn hỏi: “Ngươi có nghe thấy thế tử vừa nói gì không?”
Liễu Đình gật đầu: ‘‘Thế tử gia nói, để phu nhân và Nghiêm phi nương nương bàn bạc kỹ càng, mời vị phu nhân nào đến cầu hôn.”
Tần thị không dùng bữa sáng nữa, đứng dậy nói: “Mau thay y phục cho ta, ta phải vào cung.” Đi vài bước bà lại dặn hạ nhân: “Đến phủ Trường Hưng bá báo cho tiểu thư biết.”
Tần thị đi đi lại lại một vòng, lòng càng vui lại càng rối bời: ‘‘Ta còn phải viết thư cho Hầu gia, làm sao kịp đây.”