Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 57



Quý Yến với gương mặt âm u, ngồi cũng không yên, tay chắp sau lưng bước tới bước lui trước bàn.

Lục Khiêm nhìn hắn ta đi qua đi lại đến mức chóng mặt: ‘‘Ngươi cứ tiếp tục đi như vậy, đất cũng sắp bị ngươi giẫm nát rồi.”

Quý Yến đột nhiên quay lại, tay chỉ về phía cửa, giận dữ nói: “Tên họ Bùi kia thật không ra gì!”

Vì một kỹ nữ mà hắn ta thật lòng chịu bỏ ra số tiền lớn, phủ hầu của hắn có tiền đúng không, ta muốn xem hắn có thể đưa ra bao nhiêu.

Hôm nay nếu ta không giữ được sự trong trắng của Bùi Tri Diễn, ta sẽ viết ngược tên mình!

Lục Khiêm biết bây giờ nói gì cũng không thể khuyên nhủ được hắn ta, Quý Yến bảo vệ muội muội còn hơn bảo vệ tròng mắt, hôm nay sợ là không thể kết thúc êm đẹp.

“Cộc cộc”

Tiếng gõ cửa vang lên, Quý Yến quay đầu lại không kiên nhẫn nói: “Vào đi.”

Lão ma ma mặt đầy nụ cười nịnh hót đẩy cửa bước vào, thấy thần sắc Quý Yến không đúng, tưởng là hắn ta đang chờ đến sốt ruột, vội kéo cô gái sau lưng lại: ‘‘Hai vị gia, Thi Thi cô nương đến rồi.”

“Thi Thi bái kiến hai vị công tử.” Giọng của cô gái ngọt ngào mê hoặc, mang theo mùi hương phảng phất, mềm mại dựa vào Quý Yến.

Quý Yến nhíu mày, còn chưa kịp lùi lại.

Liễu Thi Thi ánh mắt mỹ lệ, cúi người cầm lấy bình rượu trên bàn: ‘‘Nô gia xin rót rượu cho công tử.”

Mạch m.á.u trên trán của Quý Yến giật giật, giơ tay đẩy nàng ta ra, lấy ra tấm ngân phiếu đặt lên bàn: ‘‘Không cần ngươi phục vụ, ngươi cứ ở đây.”

Liễu Thi Thi cùng lão ma ma nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt, e thẹn nói: ‘‘Công tử muốn Thi Thi làm gì, Thi Thi sẽ làm theo.”

Lão ma ma thì cất ngân phiếu, thức thời lui ra ngoài, làm gì có người nào đến Phàm Hoa Lâu tiêu tiền oan mà không làm gì, có lẽ là lần đầu tiên đến chơi, vẫn chưa buông thả.

Liễu Thi Thi dùng đầu ngón tay móc vào khăn che mặt: ‘‘Công tử có muốn nhìn thấy dung mạo của nô gia không?”

Cơn tức trong lòng Quý Yến càng lúc càng không thể kiềm chế, không nói một lời mà đi ra ngoài, không ngờ mới bước được hai bước liền va phải Hứa Thanh Viễn đang tìm tới.

Quý Yến nhận ra hắn chính là người vừa rồi đi cùng Bùi Tri Diễn.

Hứa Thanh Viễn không nhận ra Quý Yến, mở miệng nói thẳng: “Thi Thi cô nương có ở trong phòng công tử không?”

Hắn còn chưa tìm tới, Bùi Tri Diễn đã tới trước, Quý Yến cười lạnh: ‘‘Đúng vậy.”

Hứa Thanh Viễn cười cười: “Công tử nhà ta muốn chiêm ngưỡng phong thái của Thi Thi cô nương, làm phiền ngài nhường lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-26.html.]

Quý Yến vốn là cây pháo đã châm ngòi, lời nói của Hứa Thanh Viễn không khác gì trực tiếp làm hắn nổ tung.

Hứa Thanh Viễn cũng không ngu, vô duyên vô cớ ai lại chịu nhường, trước khi Quý Yến nổi giận, hắn từ trong tay áo lấy ra thẻ bài của mình cho hắn ta xem, thân thể nghiêng về phía trước thấp giọng nói vài câu bên tai hắn.

Một lúc sau, Hứa Thanh Viễn đứng thẳng người cười nói: “Công tử nếu kiên quyết không chịu, ta rất khó không nghi ngờ ngài cũng là đồng bọn.”

Biểu cảm trên mặt Quý Yến có thể nói là biến hóa khôn lường, đặc sắc vô cùng, hắn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Viễn một lúc, nói: “Ta dựa vào cái gì tin ngươi, để Bùi Tri Diễn tự mình đến nói với ta.”

Hứa Thanh Viễn thấy hắn không chỉ biết thân phận của Bùi Tri Diễn, còn dám gọi thẳng tên hắn, không khỏi do dự hỏi: “Dám hỏi công tử là?”

Quý Yến nghiến răng nói: “Tỷ phu của hắn.”

Trong con hẻm sau lưng Phàm Hoa Lâu.

Bùi Tri Diễn cười như gió xuân, một vẻ hòa nhã: ‘‘Chuyện hôm nay, còn phải đa tạ tỷ phu rộng lượng nhường lại.”

Quý Yến tức đến mức khóe miệng cũng không nhịn được mà co giật, hắn không những tiêu năm trăm lượng, còn thêm năm mươi lượng đưa hoa khôi ra khỏi lâu.

“Khách khí.”

Lục Khiêm ở bên cạnh không nỡ nhìn thêm, quay đầu nhìn về phía cửa hẻm, vừa hay thấy Quý Ương và Lục Niệm đang tìm họ.

Lục Niệm cũng phát hiện hắn, kéo tay Quý Ương nói: “Ở đây.”

Bùi Tri Diễn đứng trong bóng tối, Quý Ương chỉ nhìn thấy Quý Yến, khó khăn lắm mới tìm được hắn, giọng nói mềm mại mang theo chút giận dỗi: ‘‘Ca ca.”

Quý Yến và Bùi Tri Diễn nghe thấy giọng của nàng, đồng thời thay đổi sắc mặt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn lông mày nhẹ chau, ánh mắt nhìn Quý Yến mang theo trách móc.

Quý Yến không khách khí mà trừng lại, trách ai?

Quý Ương bước gần đến mới thấy Bùi Tri Diễn, trong mắt lập tức tràn ngập vui mừng: ‘‘Ngài cũng ở đây à?”

Không xa phía trong chiếc kiệu nhỏ, bàn tay sơn móng đỏ tươi vén màn, Liễu Thi Thi thò đầu nhìn ra: ‘‘Công tử, còn không đi sao?”

Đêm đen mịt mù, nên không rõ nàng đang nói với Quý Yến hay Bùi Tri Diễn.

Lục Niệm thấy nàng một thân phong trần lộ liễu, ánh mắt nhìn ba người đàn ông liền mang theo vẻ dò xét: ‘‘Đằng sau đó... là Phàm Hoa Lâu đúng không, vậy nàng ta...”

Lục Khiêm mày nhíu chặt, kéo nàng ấy rời đi: ‘‘Chúng ta đi trước.” Vũng nước đục này họ vẫn là không nên nhúng tay vào.

Lục Niệm trong lòng gấp gáp, bất kể là ai, đối với Quý Ương đều là một đả kích không nhỏ.