Đứng ở bờ sông, Bùi Tri Diễn khẽ chỉnh lại vạt áo, nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Diệp Thanh Huyền bước lên đứng cạnh hắn, cười nói: “Thay vì nói có chuyện với đại nhân, chẳng thà nói là có việc cầu xin đại nhân.”
Quanh co lòng vòng, lại cố ý hạ mình, Bùi Tri Diễn đã đoán ra phần nào gã sẽ nói gì, kiên nhẫn dần mất, nhạt giọng nói: “Diệp đại nhân cứ nói đừng ngại.”
“Ương ương…” Diệp Thanh Huyền chỉ vừa thốt ra hai chữ liền ngậm miệng, nhíu mày hối hận vì lỡ lời, đổi giọng: “Ý ta là biểu muội.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chỉ mong Bùi đại nhân sau khi cưới biểu muội, có thể đối xử tốt với nàng.”
Bùi Tri Diễn mỉm cười: ‘‘Diệp đại nhân lo lắng quá rồi.”
“Ta và biểu muội tuy không phải huynh muội ruột, nhưng cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, luôn quan tâm đến nàng. Biểu muội nàng dù sao vẫn còn nhỏ, tính tình cũng đơn thuần, chưa hiểu rõ lòng mình, nghĩ rằng đại nhân cứu nàng một lần, liền ngây thơ muốn dùng thân báo đáp.” Diệp Thanh Huyền ngừng một chút rồi tiếp: “Ngài có biết nàng từng cười nói với ta, nếu người cứu nàng là ta thì tốt rồi.”
Diệp Thanh Huyền nói xong câu này lại cố ý bổ sung: ‘‘Nàng chính là như vậy, còn mong đại nhân đừng để bụng.”
Bùi Tri Diễn lặng lẽ nghe gã nói, Diệp Thanh Huyền dùng chiêu trò khiêu khích hạ đẳng nhất, gã muốn nói với hắn rằng, tình cảm của Quý Ương dành cho hắn chỉ là ân nghĩa, không có tình cảm.
“Đáng tiếc, người cứu nàng là ta.” Bùi Tri Diễn miệng nói đáng tiếc, khóe môi lại nở nụ cười vô nghĩa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Huyền.
“Quý Ương là trẻ con, chẳng lẽ Diệp đại nhân cũng vậy?”
Diệp Thanh Huyền sắc mặt lập tức khó coi, giữa hai người vốn có sự chênh lệch địa vị, Bùi Tri Diễn gọi hắn một tiếng đại nhân là khách sáo, nhưng lời nói khinh mạn và cảnh cáo, sâu sắc đ.â.m vào lòng Diệp Thanh Huyền.
“Là ta nhất thời lỡ lời, đại nhân đừng để bụng, biểu muội chỉ coi ta như huynh trưởng mà tin tưởng.”
Diệp Thanh Huyền nhìn về phía mặt hồ, như đang hồi tưởng quá khứ: ‘‘Biểu muội từ nhỏ đã sinh ra xinh đẹp, không ai nhìn thấy mà không thích… Đúng rồi, trên người nàng còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ.” Hắn cúi đầu mỉm cười: ‘‘Ta cũng nghe bà nội nói qua.”
Bổ sung thêm câu này, ngược lại như muốn che giấu điều gì đó.
Bùi Tri Diễn vẫn cười, ánh mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo, hắn nhẹ nhàng nói: ‘‘Ngươi muốn c.h.ế.t sao.”
Nốt ruồi đỏ mà Diệp Thanh Huyền nhắc đến, hắn sao lại không biết, đó là nơi hắn đã từng hôn hàng ngàn lần. Hắn biết giữa hai người sẽ không có chuyện gì quá đáng, nhưng lời này không nghi ngờ gì đã chạm vào giới hạn của hắn.
Diệp Thanh Huyền thực sự nghĩ hắn không thể động đến gã? Một nhà họ Diệp không có gốc rễ cũng không có người ủng hộ, hắn nhẫn nhịn Diệp Thanh Huyền đến bây giờ, chẳng qua là muốn lợi dụng dã tâm của gã để lật đổ Lương vương.
Diệp Thanh Huyền quả thực thông minh, nhưng quá tham vọng, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, lại còn thù dai, loại người này cuối cùng chỉ có thể bị quyền lực khống chế.
Vì vậy trong quá trình này, nhiều việc hắn muốn làm đều có thể mượn tay Diệp Thanh Huyền để đạt được mục đích.
Nhưng không có nghĩa là người duy nhất có thể đứng giữa hai người là hắn.
Diệp Thanh Huyền nói chắc nịch: ‘‘Bùi đại nhân đe dọa như vậy là có ý gì!”
Bùi Tri Diễn nhàn nhạt nói: “Ngươi còn có thời gian nói những chuyện này với bản quan, không bằng lo cho nhà họ Diệp.”
Bùi Tri Diễn nói là nhà họ Diệp, chứ không phải gã, Diệp Thanh Huyền vô cớ trong lòng kinh sợ, nhíu mày trầm xuống, không đợi gã hỏi thêm, Bùi Tri Diễn đã sải bước rời đi.
*
Đêm càng lúc càng sâu.
Trong thư phòng không thắp đèn, Bùi Tri Diễn đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đen kịt không trăng sao, suy nghĩ bị kéo vào ký ức tối tăm ấy—
Ở nơi sâu thẳm nhất của ngục tối ẩm ướt, cai ngục mở khóa sắt nặng nề, ánh sáng yếu ớt chia đôi căn phòng giam, Diệp Thanh Huyền đứng trong ánh sáng, Bùi Tri Diễn thì trong bóng tối.
Hắn cúi đầu ngồi lười biếng trên nền cỏ khô, một chân dựng lên, chân kia tùy ý co lại, khuỷu tay lười biếng đặt trên đầu gối. Ngoại trừ y phục mất đi vẻ sáng bóng, hoàn toàn không thấy sự suy sụp và thất bại, nghe tiếng cửa ngục mở, hắn thậm chí không nhấc mí mắt.
Thật là một người có cốt cách kiên cường, gã muốn xem thử cốt cách của hắn có cứng đến mức nào!
Diệp Thanh Huyền cười lạnh, từ trong tay áo lấy ra một miếng lệnh bài bằng đồng xanh hình thú, ném đến chân Bùi Tri Diễn.
Lệnh bài có hình hổ, mặt sau khắc chữ, đây là hổ phù có thể điều động hàng vạn binh mã, một ngày chưa tìm thấy hổ phù, Hoàng đế Thừa Cảnh không dám dễ dàng định tội phủ Định Bắc Hầu.
Sắc mặt Bùi Tri Diễn biến đổi, ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng sắc bén nheo lại, dù hắn đang ngồi, khí thế uy nghiêm và áp lực đã bao trùm lên Diệp Thanh Huyền.
Diệp Thanh Huyền thu lại vẻ mặt, sau đó khẽ cười: ‘‘Đây là do A Ương đưa cho ta.”
Một câu đơn giản, nhưng dễ dàng hủy diệt Bùi Tri Diễn, hắn cứng đờ rất lâu, mới chậm rãi hạ mắt, chăm chú nhìn hổ phù rơi trên đống cỏ khô, trong mắt là cơn mưa giông lạnh lẽo, hắn nhặt lên hổ phù lạnh buốt, ngón tay run rẩy.