Nghiêm Phi xoa trán: ‘‘Từ hôm nay, cấm túc một tháng không được ra ngoại triều.”
Sở Hằng Nga không thể tin ngẩng đầu lên, khóc nói: “Mẫu phi!”
“Thêm một câu nữa là hai tháng!” Nghiêm Phi dù thương con nhưng vẫn buộc mình phải cứng rắn, lạnh lùng nói: “Nếu con còn gặp gỡ tên họa sĩ đó, ta sẽ để phụ hoàng con xử lý hắn.”
“Đưa công chúa đi nghỉ.”
Cung nữ hầu hạ Sở Hằng Nga tiến lên nhẹ giọng nói: “Công chúa.”
Sở Hằng Nga cắn chặt môi, đẩy mạnh nàng ta rồi chạy khỏi cung Vĩnh Ninh.
Rời khỏi hoàng cung, ngồi trong xe ngựa, Bùi Tri Diễn suốt chặng đường nhắm mắt giả vờ ngủ, Quý Ương nói chuyện với hắn, hắn chỉ đáp lại bằng tiếng “ừ” nhẹ.
Quý Ương hỏi: “Phu quân mệt lắm sao?”
Giọng nói có vẻ lo lắng, Bùi Tri Diễn im lặng một lúc lâu, mới nói: “Chỉ là đang nghĩ về vài vụ án.”
Trở lại trong phủ đã là lúc lên đèn, Bùi Tri Diễn bảo hạ nhân đưa Quý Ương đến phòng khách dùng bữa, còn mình thì lấy cớ xử lý công vụ đi thư phòng.
Bùi hầu gia cùng Ngũ Thành Binh Mã Chỉ Huy Sứ Khang đại nhân và Anh quốc công vừa ra khỏi phủ liền chưa trở về, nên bữa tối chỉ có Quý Ương cùng Tần thị hai người dùng.
Thức ăn thực sự phong phú và hương vị cũng rất ngon, nhưng Quý Ương lại không muốn ăn nhiều, nàng cảm thấy Bùi Tri Diễn từ khi ra khỏi cung về nhà dường như trở nên lạnh lùng hơn và dựng lên một bức tường ngăn cách với nàng.
Tần thị thấy nàng thất thần, quan tâm hỏi: “Tại sao không ăn? Chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Quý Ương lắc đầu: “Không phải, đều rất ngon.”
Tần thị cười nói: “Vậy tại sao không ăn nhiều một chút? Nhìn con gầy như vậy, phải bồi bổ cho tốt.”
Quý Ương nhìn ra ngoài phòng khách, hỏi: “Mẫu thân, thế tử ngày thường cũng bận rộn như vậy sao?”
Tần thị thấy nàng nhớ thương Bùi Tri Diễn, nở nụ cười: “Hắn thường như vậy, bận rộn đến nỗi không biết ăn cơm, con không cần lo lắng cho hắn, phòng bếp luôn để lại đồ ăn, đói thì hắn sẽ biết mà ăn.”
Quý Ương nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy để chút nữa con mang đồ ăn đến cho thế tử.”
Dùng xong bữa tối, trời đã hoàn toàn tối đen, Quý Ương bưng đồ ăn đi đến thư phòng.
Ánh sáng nhu hòa từ cửa sổ lọt ra, bóng dáng của Bùi Tri Diễn hiện rõ trên cửa sổ, Quý Ương nhìn thấy thân ảnh của hắn, bỗng nhiên cảm thấy một loại không chân thực, cảm giác này làm nàng trong lòng hốt hoảng.
Quý Ương cười chính mình thật ngớ ngẩn, bọn họ đã thành thân, là phu thê, là sẽ ở bên nhau lâu dài, nàng đi lên trước, đẩy cửa đi vào.
Bùi Tri Diễn nghe thấy tiếng động, không ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn tưởng là Cao Nghĩa, vì trước đây Quý Ương chưa bao giờ chủ động đến thư phòng của hắn, và hiện tại hắn vẫn chưa quen với điều đó.
Quý Ương không thấy bóng dáng Bùi Tri Diễn, hỏi: “Thế tử còn chưa về sao?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi đáp: “Mới vừa rồi Bích Hà nói, thế tử còn công vụ bận rộn, bảo người nghỉ trước.”
Quý Ương nghe vậy rất không vui, lúc trước nói có việc bận rộn còn có thể chấp nhận, nhưng hiện tại đã khuya, hơn nữa hắn còn có 10 ngày nghỉ, tại sao phải bận rộn vào lúc này?
Nàng chưa quên tối qua hắn thậm chí còn không muốn cùng nàng viên phòng.
Quý Ương tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, người này thật sự như ca ca nói, sao lại khó hiểu như vậy!
Nàng đẩy rèm ra và đi ra ngoài: “Ta đi tìm chàng ấy.”