“Mới đến tuổi cập kê đã để con xuất giá, dù ở nhà thêm hai năm cũng được.” Trần thị không khỏi cảm thán: “Con vừa lấy chồng, mẫu thân thật sự không nỡ.”
Quý Dao mắt đỏ hoe, đứng sát bên nàng càng thêm chân thành nói: “Muội cũng không nỡ xa đại tỷ, ngày đại tỷ xuất giá, ca ca còn uống rất nhiều rượu.”
Cô bé ghé sát tai Quý Ương khẽ nói: “Muội còn thấy huynh ấy lén lau nước mắt.”
Quý Yến hôm qua đã trở lại Quốc Tử Giám, lần này về nhà không gặp được huynh ấy, lòng Quý Ương vốn đã buồn, nghe Quý Dao nói vậy, càng không kìm được mà mũi cay xè, nắm khăn nhẹ nhàng lau khóe mắt.
“Đừng nói bậy, xem con làm đại tỷ con khóc rồi kìa.” Trần thị nhẹ trách Quý Dao.
Quý Dao lè lưỡi: ‘‘Ca ca không khóc, chỉ là mắt đỏ thôi.”
Quý Ương sững lại, không biết nên khóc hay cười, chạm nhẹ lên trán Quý Dao, cười mắng: “Muội còn học được cách trêu chọc đại tỷ rồi.”
Quý Dao cười hì hì nhận lỗi: ‘‘Ca ca nói, đợi khi nào huynh ấy rảnh sẽ đến Hầu phủ thăm tỷ.”
Ba người trò chuyện thêm một lúc, Trần thị liền bảo người đưa Quý Dao lui xuống, nói chuyện riêng với Quý Ương.
Cũng không khác gì lời của Tần thị, chỉ là cuối cùng bà thêm một câu: ‘‘Nam nhân đôi lúc không biết giữ chừng mực, nhất là khi mới cưới, con cũng đừng quá chiều theo, thân thể của mình vẫn phải quan tâm.”
Quý Ương mím chặt môi, nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể gật đầu. Nàng đâu thể nói với Trần thị, hai lần đó đều là nàng quấn lấy Bùi Tri Diễn…
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trần thị thấy nàng ngượng ngùng nên cũng không nói thêm.
Bữa trưa được chuẩn bị rất thịnh soạn, cả nhà ngồi cùng nhau dùng bữa, xong xuôi Bùi Tri Diễn và Quý Ương đứng dậy cáo từ.
Trước khi lên xe ngựa, Quý Dao còn mang hộp bánh nguyệt mà hôm qua quấn lấy Quý Yến mua cho đưa cho Quý Ương: ‘‘Đại tỷ, đây là muội không nỡ ăn, để dành riêng cho tỷ.”
Quý Ương nhận lấy hộp bánh, vuốt má cô bé
, cười nói: “Cảm ơn A Dao.”
Xe ngựa êm ái hướng về phủ Định Bắc Hầu.
Quý Ương mở nắp hộp, nhìn thấy từng miếng nguyệt trắng tinh được xếp ngay ngắn, ánh mắt Bùi Tri Diễn khẽ động. Loại bánh này không phải là vật phẩm quý giá, nhưng chỉ bán ở một huyện nhỏ tại Thông Châu. Khi trước chỉ vì một câu nói muốn ăn của Quý Ương, hắn đã cho người tìm khắp các tiệm bánh ở Đại Hưng, cuối cùng mới tìm thấy ở Phú Thuận Trai trên ngõ Song Lê.
Hắn trầm tư suy nghĩ, vừa rồi Quý Dao nói là Quý Yến dẫn nàng đi mua?
Chỉ trong khoảnh khắc, Bùi Tri Diễn liền gạt bỏ suy nghĩ đó, tự cười mình lại đa nghi, chỉ là một tiệm bánh thôi, phát hiện ra cũng là bình thường.
Quý Ương thấy Bùi Tri Diễn cứ nhìn mình, cong môi cười nói: “Phu quân sao cứ nhìn thiếp mãi vậy?”
Bùi Tri Diễn bình tĩnh dời tầm mắt, cũng khẽ cười nói: “Không được nhìn sao?”
“Đương nhiên là nhìn được chứ.” Quý Ương tay cầm một miếng bánh, nghiêng người sát lại gần Bùi Tri Diễn: ‘‘Thiếp biết rồi, phu quân nhất định cũng muốn ăn. Mẫu thân nói với thiếp rằng chàng đặc biệt thích loại bánh nguyệt này.”
Quý Ương thầm nghĩ, thảo nào Phú Thuận Trai nằm sâu trong ngõ ngách như vậy mà hắn vẫn tìm ra được.
Nàng đưa miếng bánh đến gần miệng Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn hơi nghiêng đầu: ‘‘Ta không đói.”
Hắn thực sự không đói.
Quý Ương không chịu thôi, khẽ hé môi, ra hiệu cho hắn mở miệng.
Bùi Tri Diễn nhìn miếng bánh trắng mềm trong tay nàng, không kìm được cắn một miếng, hương vị thơm ngọt, giống như nàng vậy.
Bùi Tri Diễn ăn hết cả miếng bánh từ tay nàng.
Quý Ương thấy trên môi hắn còn vương một chút vụn bánh, vốn định dùng khăn tay lau đi, nhưng lại dừng lại. Môi Bùi Tri Diễn rất mỏng, màu môi lại đỏ, nhìn mãi, nàng từ từ tiến lại gần, eo thon uốn cong đầy quyến rũ, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ vụn bánh trên môi hắn.
Cảm nhận bàn tay hắn bất ngờ siết chặt eo mình, Quý Ương trong lòng run lên, nàng ngước mắt, cố gắng tỏ vẻ vô tội: ‘‘Không nên lãng phí mà.”
Bùi Tri Diễn im lặng nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm khiến Quý Ương có chút không chịu nổi, miệng lẩm bẩm một câu “Keo kiệt”, rồi thu người lại.
“Ta ăn của mình.” Nói xong, Quý Ương lấy một miếng bánh đặt vào miệng.
Bùi Tri Diễn dùng ngón tay vuốt nhẹ lên môi mình, nơi vừa bị lưỡi nàng l.i.ế.m qua.
Không khỏi tiếc nuối mà nghĩ, đi nhanh thật.
*
Đêm đến, Quý Ương tắm xong từ phòng tắm bước ra.
Bùi Tri Diễn đã rửa mặt trước nàng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu mực, đang ngồi đọc sách cạnh cửa sổ.
Thấy hắn không như thường lệ ở lại thư phòng, Quý Ương mỉm cười, bước đến gần hỏi: “Phu quân lại đang đọc gì vậy?”
Nàng ghé sát rất gần, mái tóc còn hơi ẩm đập vào văn thư trên tay hắn, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, lan tỏa xung quanh hắn.
Bùi Tri Diễn gập sách lại, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Quý Ương vẫn chưa buồn ngủ, ánh mắt xoay chuyển, nói: “Thiếp cho chàng xem những thứ thiếp chuẩn bị cho nội điệt nhé.”
Bùi Tri Diễn thấy nàng hứng khởi như vậy, liền gật đầu đồng ý.
Quý Ương đi đến tủ đa bảo, lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ mạ vàng, giường La Hán rất rộng, nhưng nàng cứ muốn chen chúc ngồi bên Bùi Tri Diễn.
Tà áo rộng thùng thình kéo lê trên đất, Bùi Tri Diễn cúi người giúp nàng chỉnh lại, rồi ra hiệu nàng mở hộp.
Quý Ương lấy ra chiếc khóa trường mệnh đặt trong lòng bàn tay cho hắn xem: ‘‘Chàng xem, đây là trước khi thành thân thiếp cùng mẫu thân đến Tường Ngọc Các đặt làm, một mặt là Trường Mệnh Phú Quý, mặt kia là hoa văn Kỳ Lân.”
Bùi Tri Diễn gật đầu mỉm cười: ‘‘Nàng thật chu đáo.”
Quý Ương lấy từng món trong hộp ra cho Bùi Tri Diễn xem, rồi cẩn thận đặt lại vào. Nàng vuốt ve những món đồ trẻ con ấy, chợt nhớ lại có một năm phủ Trường Hưng bá tổ chức tiệc sinh nhật cho trẻ nhỏ…
Từ phủ Trường Hưng bá trở về đã là đêm khuya, Quý Ương để hạ nhân hầu hạ Bùi Tri Diễn tắm rửa xong mới bước vào phòng tắm. Nàng tắm rửa rất chậm, cố ý kéo dài thời gian hơn một canh giờ mới ra.
Nhìn thấy Bùi Tri Diễn đã nhắm mắt ngủ, Quý Ương thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận leo lên giường, không dám cử động mạnh, nhưng vừa nằm xuống, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo nàng vào lòng.
Áp sát vào làn da nóng bỏng của Bùi Tri Diễn, Quý Ương nhắm chặt mắt, khẽ nói: “Ngài vẫn chưa ngủ.”
Bùi Tri Diễn vùi mặt vào cổ nàng, dùng mũi cọ cọ vào chỗ nhột trên cổ nàng, giọng khàn khàn mệt mỏi: ‘‘Ương Ương không đến, ta làm sao ngủ được.”
Quý Ương cố gắng chịu đựng, không muốn cử động, nhưng cổ nhột không chịu nổi, giọng run run bất lực nói: “Thế tử… đừng.”
Bùi Tri Diễn nới lỏng nàng một chút, hắn có thể cảm nhận được sự kháng cự của nàng: ‘‘Không trêu nàng nữa, ngủ đi.”
Quý Ương thở phào một hơi, nhắm mắt lại, nhưng rồi lại nghe thấy giọng Bùi Tri Diễn: ‘‘Ương Ương.”
Quý Ương nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng ôm nàng, nói: “Con của A Ngưng rất đáng yêu, chúng ta có một đứa con được không?”
Quý Ương sững sờ, nhất thời im lặng, Bùi Tri Diễn sao phải hỏi nàng có được không, hắn muốn có con, nàng vốn không thể từ chối.
“Ta…”
Bùi Tri Diễn lại ngắt lời nàng: ‘‘Ngủ đi, ta biết nàng đã mệt cả ngày rồi.”
Sau đó là sự im lặng kéo dài.
Quý Ương nghĩ, lúc đó hắn hẳn đã nhận ra nàng không muốn, nên mới không nhắc lại nữa.