Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 39



Thành phố Thành Đô, có khả năng bao dung phi thường.

Những người có kỹ năng rất dễ dàng để tìm chỗ đứng ở đây và sống một cuộc sống tốt.

Hôm đó ở quán cà phê, Tư Dã nói xong liền đứng dậy từ biệt.

Cận Trọng Sơn theo bản năng đuổi theo, bắt lấy cổ tay anh.

Ngực anh thắt lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, "Anh Cận, chúng ta không cần phải làm ra một mớ hỗn độn khó coi như vậy."

Cận Trọng Sơn nhìn anh chằm chằm, môi mấp máy, có lẽ muốn nói cái gì đó.

Nhưng anh đã đi trước một bước: "Trước đây anh không phải là người quấn chặt lấy người ta, em đã từng như vậy, nhưng em đã thay đổi."

"Cho nên, chúng ta đều đàng hoàng một chút đi."

Tư Dã rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay nhỏ bé của mình.

Anh đã từng thích bàn tay này như vậy.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, có đường viền khô ráp.

Anh dán mặt lên, nhẹ nhàng cọ xát.

Cận Trọng Sơn sẽ giữ chặt gáy anh, sờ vành tai ửng hồng của anh và mái tóc vàng bị gió thổi tung bay.

Nhưng đó là tất cả trong quá khứ.

Anh chạm vào mu bàn tay Cận Trọng Sơn, tách ngón tay ra khỏi cánh tay mình.

Cận Trọng Sơn quả thật giữ thể diện như anh muốn, mặc kệ anh tách ngón tay ra.

Nhưng giây phút ấy, một góc trái tim mà chỉ mình hắn biết đang đau đớn tột cùng.

Anh rút cánh tay ra, không nhìn Cận Trọng Sơn nữa, "Em đi đây, tạm biệt."

Cận Trọng Sơn nhìn bóng lưng Tư Dã thật lâu.

Lúc khuất bóng mới trở lại chỗ ngồi, uống cạn ly đồ uống của hai người.

Hắn cảm thấy lạc lõng và hoang mang.

Tư Dã không muốn tiếp tục, sự xuất hiện của hắn không được mong đợi và đáng hổ thẹn.

Trở về ư?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị hắn phủ định.

Lần đầu tiên trong đời, hắn tuân theo sự "ích kỷ" bên trong mà đến Thành Đô. Nếm thử một hương vị "ích kỷ" rồi thì khó có thể trở lại quá khứ vô dục vô cầu, không buồn không vui.

Hắn không biết làm thế nào mới có thể đưa Tư Dã trở lại, nhưng hắn biết một khi đàng hoàng trở về sẽ vĩnh viễn mất đi Tư Dã.

Cận Trọng Sơn vẫn ở trong khách sạn gần nhà Tư Dã, không gửi tin nhắn cho Tư Dã nữa, cũng không đến studio chặn người.

Ngày nào hắn cũng ra ngoài với máy ảnh của mình và nhanh chóng tìm thấy một công việc nhiếp ảnh hậu kỳ.

Không bận, nhận bao nhiêu đơn hàng đều do hắn quyết định.

Chụp chủ yếu là thời trang này, đôi khi cũng tới Xuyên Tây chụp phong cảnh.

Mặc dù cao nguyên Xuyên Tây và Pamir nằm ở hai đầu nam bắc, dân tộc thiểu số ở đó cũng khác nhau.



Nhưng khả năng thích ứng và hiểu biết về cao nguyên của Cận Trọng Sơn vượt xa các nhiếp ảnh gia thông thường, đồng thời hắn cũng có thể sắp xếp hậu kỳ.

Mùa hè và mùa thu là thời gian đẹp nhất ở Xuyên Tây, đôi ba hôm lại có đơn hàng tới.

Không mất bao nhiêu thời gian, Cận Trọng Sơn đã trở thành một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng trong giới nhỏ.

Hắn giống như Tư Dã mong đợi, không có quấn lấy.

Nhưng cũng không xa.

Hắn và Tư Dã là hàng xóm cách nhau một con đường, lúc cùng đi tới Thái Cổ Lý sẽ đi qua " vùng hoang dã."

Bạch Tiểu Dã vừa nhìn thấy hắn sẽ nhiệt tình mời hắn đến cửa hàng uống cà phê.

Khi hắn chụp ảnh cho các thương hiệu khác, Bạch Tiểu Dã cũng sẽ đi qua.

"Đây là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhà chúng tôi, cho mấy người mượn đó."

Hắn chưa bao giờ phủ nhận, chỉ cười nhạt.

"Vùng hoang dã" khai trương tổ chức nhiều hoạt động tạo nên thế trận, hợp tác với studio nhiếp ảnh nào, trong lòng các đồng nghiệp đều có tính toán.

Có một lần, khách hàng của Cận Trọng Sơn nghe không nổi Bạch Tiểu Dã khoe khoang, rốt cục lột "áo mới của Hoàng đế" của cậu ta.

"Anh Cận cho tới bây giờ chưa từng nhận đơn hàng từ mấy người! Cái gì người của các người hả? Anh Cận chỉ là lười lột lớp da của cậu thôi! Cậu nghiện nổ đấy à?"

Bạch Tiểu Dã oan ức, "Anh Cận là hạt đậu nhà chúng tôi mà! Anh Cận, nếu anh không hợp tác với chúng tôi, thì chẳng ai tin cả!"

Khách hàng: "Anh Cận, anh đừng để ý đến cậu ta! Bây giờ giá trị của anh rất cao, bọn họ chắc chắn tới cọ anh."

Cận Trọng Sơn nói: " Tôi là của nhà bọn họ.”

Khách hàng: " Nói cái gì vậy? Thế là ông đây biểu tình sai cả nửa ngày trời à? ”

Cận Trọng Sơn tiếp tục chụp ảnh, "Chỉ là bổn gia còn chưa phân phó nhiệm vụ cho tôi.”

Bạch Tiểu Dã lập tức hăng hái, "Để tôi phân phó đi."

Tư Dã tập trung vào công việc, cố gắng không nghĩ về Cận Trọng Sơn.

Nhưng Bạch Tiểu Dã thỉnh thoảng lại anh Cận dài anh Cận ngắn, anh biết Cận Trọng Sơn không chỉ không đi, còn tìm được việc làm ở Thành Đô.

Nỗi khi rảnh rỗi Tư Dã lại lo lắng.

Cận Trọng Sơn ở ngay Tại Thành Đô, vì hắn ở lại Thành Đô, ngay cả công việc cũng có liên quan đến sự nghiệp của anh.

Cận Trọng Sơn học nhiếp ảnh và hậu kỳ từ khi nào? Có phải vì anh không?

Trong lòng anh nghẹn đến hoảng hốt, cảm xúc phức tạp đè ép anh không thở nổi.

Nhưng anh không thể nói với bất cứ ai, chỉ có thể đè sâu ở trong lòng.

Không biết khi nào sẽ quá tải, sẽ hoàn toàn bộc phát.

Càng như vậy, anh càng thường xuyên mở trang chủ khiến bản thân vui vẻ.

Không có bản cập nhật.

Anh vất vả lắm mới tìm được, vậy mà người sẽ dẫn anh đi xem cao tốc Độc Khố cứ như thế biến mất không một tiếng động.

Mùa hè đã tới, nếu còn chờ đợi, bước vào tháng Chín, đường cao tốc Độc Khố sẽ đóng cửa.

Anh đột nhiên muốn chạy trốn.

Cận Trọng Sơn ở Thành Đô, vậy anh sẽ rời khỏi Thành Đô.

Năm ngoái không xem được đường cao tốc Độc Khố, năm nay nên đi.

Anh cũng biết lái xe, đường núi cao nguyên Pamir anh đều đã lái qua rồi, thuê một chiếc xe lên đường cao tốc Độc Khố, một mình xuyên qua Thiên Sơn thì có cái gì mà không được.

Kế hoạch thành hình, Tư Dã dự định cho mình một kỳ nghỉ.

Chuyện trong tay tranh thủ thời gian hoàn thành, công việc còn chưa định tạm hoãn.

Nhưng ngay sau khi anh đặt vé máy bay, "vùng hoang dã" gặp phải rắc rối không nhỏ.

Mấy tháng trước, chị Tinh đã nói với anh, sau khi studio chụp ảnh rời khỏi Thành Đô, mấy ekip mới tiếp xúc đều không được tốt lắm.

Trong ngành này, nếu không có nhiếp ảnh gia phù hợp, hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng.

Anh bảo không hợp thì đổi, được thì nói chuyện, không cần lo chuyện tiền nong.

Chị Tinh đã làm đúng như vậy.

Vốn đôi bên hợp tác không được giao tình, có nhiếp ảnh gia không quan tâm tới "hoang dã" lắm, nhưng nhờ "hoang dã" mai mối mà bọn họ tìm được khách hàng.

Nhưng có một người tính tình không tốt, hợp tác không đàm phán thỏa đáng được, lấy thù lao trước ngoài miệng nói hòa khí, sau lưng tung ảnh chụp "hoang dã" còn chưa công bố ra ngoài, còn bịa đặt "hoang dã" phá vỡ quy tắc của ngành nghề, nợ thù lao.

Việc này đương nhiên phải duy quyền.

"Vùng hoang dã" lúc trước còn là một studio nhỏ, Tư Vũ sợ Tư Dã bị lừa nên đã tạo ra một đội ngũ pháp lý riêng.

Kiện tụng là chuyện nhỏ, rắc rối chính là nhiếp ảnh gia tiếp theo rất để ý chuyện ảnh chụp bị tung ra ngoài, cũng không muốn sóng gió dính vào mình, việc này coi như thất bại.



Chuyện đã đến nước này, vài nhiếp ảnh gia đều không muốn nhận chụp.

Người muốn tiếp tục thì trình độ không qua được cửa ải của chị Tinh, chứ đừng nói là cửa ải Tư Dã.

Mọi người họp lại nghĩ cách, Bạch Tiểu Dã vừa mở miệng là nói, "Anh Cận của em đó! Anh ấy mới oán giận em, sao nhà mình không hẹn anh ấy."

Tư Dã không lên tiếng.

Bạch Tiểu Cũng vội vàng trưng bày tác phẩm của Cận Trọng Sơn, tích cực giống người đại diện.

Các nhà thiết kế chủ quản đều là bạn già của Tư Dã, ai mà không biết Cận Trọng Sơn?

Chỉ là năm ngoái Cận Trọng Sơn đột nhiên biến mất, Tư Dã chẳng nói gì, mọi người âm thầm suy đoán, hai người này hẳn là có mâu thuẫn gì đó,

Một nhà thiết kế nói: "Tiểu Dã, nếu anh Cận nguyện ý, thì mời anh ấy thử xem? Bây giờ thực sự không thể tìm thấy bất cứ ai nữa, anh ấy cũng quen thuộc với phong cách của chúng ta."

Bạch Tiểu Dã vội vàng gật đầu, " Đúng vậy! ”

Tư Dã không muốn lấy chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, mỗi bức ảnh của Cận Trọng Sơn, chỉ cần Bạch Tiểu Dã có thì anh đều từng xem qua.

Thành thật nói, không có nhiếp ảnh gia nào khác phù hợp hơn Cận Trọng Sơn.

"Tiểu Bạch, cậu đi sắp xếp đi."

Cận Trọng Sơn nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Dã, giọng nói của hắn không hề ngạc nhiên hay bất ngờ, nhưng ánh mắt đột nhiên có thêm một tia sáng.

"Được, tôi đến đây."

Do tranh chấp pháp lý và thay đổi nhiếp ảnh gia tạm thời, Tư Dã đã phải trì hoãn chuyến đi.

Tư Vũ vốn không biết Cận Trọng Sơn đã trở lại, đến "vùng hoang dã" chỉ là muốn nhìn xem tranh chấp được giải quyết như thế nào, lại nhìn thấy Cận Trọng Sơn đang họp với hai nhà thiết kế.

Tư Vũ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, suýt nữa vọt vào, bị Tư Dã tâm thần không yên đi lại chung quanh phát hiện ngăn cản

Tư Dã nói với vẻ mặt gần như cầu xin: "Anh, anh, anh nghe em nói! ”

Cũng may bên ngoài hội nghị không có người, Tư Vũ bình tĩnh lại, biết phải bận tâm đến thể diện của em, quay lại văn phòng Tư Dã mới nổi khùng lên: "Hai người lại ở cùng nhau? Là ai bị bỏ lại ngay ngày năm mới? Là ai chính miệng nói đã sang trang rồi?"

Tư Dã lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, "Anh, em và anh ấy hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác bình thường. Bọn em rất cần một nhiếp ảnh gia, anh ấy người phù hợp nhất."

"Anh khó chịu nhất là em lấy công việc làm cái cớ!"

"Không có làm cớ, không tin anh có thể hỏi chị Tinh, anh ấy đúng là lựa chọn tốt nhất."

Tư Vũ nóng nảy đi vòng quanh,"Vậy thì sao? Sau hợp tác em muốn làm gì? Tại sao cậu ta lại đi? Bây giờ tại sao cậu ta lại quay lại? ”

Tư Dã im lặng.

"Em là loại người gọi là tới vung tay là đi sao?" Tư Vũ càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì mà em trai hắn bị một người ngoài coi thường như vậy, "Cậu ta không muốn ở lại thì đi, muốn về là về à?"

"Anh, không phải như vậy..." Tư Dã đau đầu không thôi.

"Em vẫn còn giải thích cho cậu ta! Anh thấy căn bản hai người không phải quan hệ công việc! Cậu ta chụp ảnh ở đâu? ”

"Đừng nói nữa!" Tư Dã đột nhiên hét lên: "Không phải như anh nghĩ đâu! ”

Tư Vũ ngẩn ra, ý thức được mình nói hơi quá đáng.

"Anh." Tư Dã im lặng, hai tay ôm đầu, "Đây là chuyện giữa em và anh ấy, anh đừng để ý, được không? ”

Bây giờ Tư Vũ có thể lao ra đánh Cận Trọng Sơn nhập viện, nhưng Tư Dã cầu xin hắn như vậy, hắn có thể làm sao bây giờ?

Cuộc họp nhỏ của các nhà thiết kế và nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục, Tư Vũ ăn thuốc nổ dặn dò đội ngũ pháp lý xong, tức giận rời đi.

Chụp tổng cộng ba ngày, chưa kể thời gian hậu kỳ.

Tư Dã vẫn ở lại hiện trường, nhưng tinh thần lại thường xuyên không tập trung.

Lần anh hét lên với Tư Vũ dường như đốt cháy một góc gánh nặng tích tụ trong lòng anh, cơn bùng nổ đang âm ỉ chờ đợi một sự bùng nổ thực sự.

Ngày cuối cùng, buổi chụp hình kết thúc suôn sẻ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Dã vui vẻ nhất: "Anh Dã, ăn lẩu đi! ”

Cận Trọng Sơn đang thu dọn ống kính, nghe tiếng nhìn qua.

Tư Dã nói, "Tôi không đi, tôi có việc."

Bạch Tiểu Dã có chút tiếc nuối, "Hiểu rồi, anh vội vàng là muốn ra ngoài chơi, chụp ảnh nhiều hơn nha anh Dã. ”

Tư Dã bước nhanh đến gara, khi mở cửa xe, lại bị một bàn tay chặn lại.

Anh quay phắt lại.

Là Cận Trọng Sơn.

Kìm nén cảm giác phiền muộn cứ hành hạ mình, anh bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em muốn đi Tân Cương à?"

Tư Dã nhíu mày.



Cận Trọng Sơn nói: "Anh sẽ đưa em tới đường cao tốc Độc Khố."

Những hình ảnh rời rạc từ năm ngoái tới năm nay chồng chéo lên nhau mà không có quy luật. Tư Dã tràn đầy mong đợi: "Anh ơi, chúng ta hãy tới đường cao tốc Độc Khố đi!"

Cận Trọng Sơn lại nói: "Anh dẫn em đến Khố Xa."

Anh đã buông tha, không cần đoạn tình cảm này nữa, không muốn làm bạn, Cận Trọng Sơn dựa vào cái gì lại trở về nói với anh: "Anh dẫn em tới đường cao tốc Độc Khố."

Thứ bị đàn áp cuối cùng đã mất kiểm soát, giọng nói của Tư Dã rất nhẹ, nhưng run rẩy: "Chúng ta là gì?"

Cận Trọng Sơn muốn ôm lấy bả vai anh, "Tư Dã, anh không buông xuống được…"

"Em cũng không bỏ xuống được, nhưng em có thể làm gì!" Tư Dã dùng sức vung ra, tâm tình hoàn toàn bộc phát, "Chẳng phải anh không cần em sao? Nếu anh không thể đặt xuống, vậy em có nên đặt xuống không? Anh đã nói như thế nào khi em nói không thể buông xuống?"

Cận Trọng Sơn ôm lấy Tư Dã, Tư Dã ra sức giãy dụa, hắn cũng không buông tay.

Tư Dã giãy dụa đến mệt mỏi, dần dần không có động đậy nữa.

"Anh sẽ ở lại Thành Đô với em." Cận Trọng Sơn vỗ nhẹ lưng anh, "Tư Dã, anh có thể làm người mẫu, nhiếp ảnh gia của em. Em đi công tác, anh cũng có thể theo em. ”

"Anh không giống như trước đây. Năm ngoái anh còn không biết mua móc áo, bây giờ anh có thể giúp em."

"Tư Dã..."

Tư Dã đột nhiên ngắt lời, "Vậy em muốn tới Kashgar thì sao?"

Cận Trọng Sơn khựng lại.

Tư Dã cười khổ lắc đầu, "Anh xem, anh lại phản ứng như vậy. Anh có gánh nặng. ”

"Có phải anh cho rằng em đi với anh, chính là tự hủy hoại sự nghiệp không? Em nói đó là nơi em lấy lại cảm hứng, em nói em đã sống lại ở Pamir, em nói em cần ở đó! Cho tới bây giờ anh vẫn luôn nghĩ em nói như vậy chỉ để dỗ dành anh thôi sao? ”

Khóe môi Cận Trọng Sơn giật giật.

"Em không có! Tất cả những gì em đang nói là sự thật. ”

Nước mắt lạch tạch rơi xuống, Tư Dã mới biết mình thất thố, vội vàng giơ tay lau đi.

Thật sự hơi chật vật.

Anh nghĩ, còn bảo Cânh Trọng Sơn cho mình thể diện, bây giờ tự làm mình mất thể diện chính là anh.

"Anh Cận, anh làm người mẫu, học nhiếp ảnh, học hậu kỳ, là vì em sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi: "Đến Thành Đô, cũng vì em?"

Cận Trọng Sơn gật đầu.

"Đây đối với anh mà nói có phải là trói buộc không?"

"Không phải."

"Vậy em vì anh mà tới Kashgar, vì sao anh luôn coi đó là trói buộc là hủy hoại em?"

Tư Dã hít sâu, nửa ngẩng mặt lên cố kìm nước mắt.

"Anh Cận, em hỏi anh một lần nữa. Em đã từng nghĩ ra một cái tên cho cửa hàng mở ở Kashgar, được gọi là 'Tâm điện vùng hoang dã'. Một ngày nào đó, nếu em muốn mở cửa hàng này, anh còn gánh nặng không?"

Hai người đứng trong gara trống rỗng, nhìn vào mắt nhau.

Thời gian phảng phất trôi qua thật lâu, Cận Trọng Sơn lần thứ hai ôm lấy Tư Dã, "Anh hiểu rồi."

"Tư Dã, anh nghĩ thông rồi."