Rắp Tâm Bất Lương

Chương 32





Editor: Mù Tạt
——–
Không có ngôi sao nào người gặp người thích, đương nhiên Vu Thần An cũng vậy.
Tô Lân rất không ưa Vu Thần An.
Thẩm mỹ của anh ta vẫn dừng lại ở giai đoạn tầm một thế kỷ trước-đàn ông mày rậm kiểu chữ Hán đẹp trai nam tính, mà đại khái thì Vu Thần An sẽ bị giới truyền thông nhận xét là một tiểu thịt tươi không có chút ‘nam tính’ nào, anh ta thật sự không hiểu tại sao lại có nhiều người thích cậu như vậy.

Đáng lẽ bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau, Tô Lân vốn là giáo sư đại học, bởi vì hai năm nay nghiên cứu ngành Hán học, được lên tivi và xuất bản sách, cũng đã chỉ trích tận mặt những bộ phim cổ trang dùng từ ngữ và lễ nghi sai lệch.

Bộ phim lần này lấy bối cảnh từ một triều đại không quá nổi tiếng, đoàn phim đã đặc biệt mời Tô Lân qua đây để hướng dẫn những nghi lễ.
Vào ngày đầu tiên Tô Lân đến đoàn phim, chợt nghe thấy có diễn viên đến muộn, hỏi vì sao nhưng cũng không biết, chính là đã đến muộn.

Tô Lân khó chịu nhất với loại diễn viên không nghiêm túc như vậy nên lúc ấy đã ‘ghim’ Vu Thần An.

Cho dù hôm sau Vu Thần An đến và cũng không quá muộn nữa, ấn tượng ban đầu kia vẫn lưu lại trong tâm trí Tô Lân.
Hơn nữa Vu Thần An còn rất không thông minh.
Khi anh ta chỉ dạy các nghi thức cho diễn viên, anh ta luôn nói thêm một ít về kiến thức văn học và lịch sử.

Mấy diễn viên khác nghe xong, nhiều lắm chỉ khen vài câu giáo sư Tô học rộng tài cao.

Vu Thần An thì khác, cậu luôn luôn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Tô Lân nói: “Đây là một tập quán phổ biến trong thời kì Vĩnh Lạc.”
Vu Thần An sẽ hỏi: “Vĩnh Lạc là ai?”
Tô Lân đã nói, đó là triều đại của Chu Lệ.

Nhưng Vu Thần An sẽ lại hỏi Chu Lệ là ai, nói với cậu ông ấy là con của Chu Nguyên Chương, Vu Thần An lại muốn hỏi Chu Nguyên Chương là ai…..
Nếu cậu đang ác ý đùa giỡn, Tô Lân có thể thẳng thắn phát hỏa luôn, mà trông Vu Thần An lại có vẻ rất nghiêm túc, dường như thật sự hoàn toàn không biết gì.

Tô Lân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ‘dạy học’, người trẻ ngày nay thật sự là không hiểu biết, sợ rằng ngay cả trình độ học vấn trung học cơ sở cũng chẳng có.
Chỉ là ngày dồn tháng chứa, khi Vu Thần An lại hỏi một vấn đề rất thông thường, Tô Lân không nhịn được nữa mà bùng nổ.
Anh ta nói: “Ngay cả Ngũ Đại Thập Quốc* cũng không biết, cậu có phải là người Trung Quốc không?! Đã như thế này rồi còn làm diễn viên, chắc tưởng mình có mặt là đủ rồi chứ gì, trở về leo lên giường của mấy lão già đi!”
*Là một thời kỳ trọng yếu trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ.

Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại (907-960) cùng Thập Quốc (907-979).

(theo Wikipedia)
Dứt lời Tô Lân liền hối hận, cái này nghe thật sự quá cay nghiệt, không giống một học giả mà giống một bà tám hơn, suốt ngày rảnh rỗi tám nhảm ba hoa.

Lời đồn đại tựa gió bay, dù không cố ý cũng sẽ truyền đến tai người khắp phương tứ phía.

Hiển nhiên Tô Lân cũng nghe được mấy lời bàn tán đó từ đoàn phim, nói Vu Thần An có người chống lưng, kim chủ còn là nam, nói tóm lại là chẳng dễ nghe chút nào.

Sau khi có ấn tượng như vậy, tự nhiên Tô Lân lại buột miệng nói ra.
May mà vừa nãy cũng không lớn tiếng lắm, Tô Lâm tự mình lấp liếm, ho khan một tiếng: “Dạy cậu xong rồi đấy, tự về tìm hiểu cho tốt.”
Để tỏ ra mình là một người hòa nhã, anh ta còn bổ sung một câu: “Không hiểu thì hỏi lại tôi.”
Nói xong cũng không nhìn Vu Thần An có biểu cảm gì mà xoay người rời đi.
Cũng chẳng hiểu tại sao, cứ nghĩ đến bộ dáng của Vu Thần An, Tô Lân lại có chút cắn rứt lương tâm.
——
Vu Thần An bị bỏ lại tại chỗ, cuối cùng thì trợ lí tiểu Đào cũng quay trở lại.
Vừa nãy tiểu Đào muốn uống Starbucks nên đã tự đi mua, còn phải nói là đi mua cho Vu Thần An uống.

Cô ấy cầm một cốc latte và đưa Vu Thần An cốc đá xay kem Mỹ lạnh buốt: “Cho anh, em đã dùng phiếu mua một tặng một đấy.”
Vu Thần An nhận lấy và nói cảm ơn, miễn cưỡng uống hai ngụm.
Tiểu Đào không kìm được, lắc đầu cười: “Anh đúng là…..Anh không tức giận hở?!”
“Uống cái này rất rốt.” Vu Thần An nói, “Sẽ không béo.”
“Ai nói với anh cái này dị chời,” Tiểu Đào thấy cậu còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, “Vừa nãy em đã nghe được rồi, má nó còn muốn tìm thằng cha đó tính sổ á, mà không ngờ gã lại chạy trốn trước.”
“Đừng…..Tôi sẽ nói với anh ấy.” Thoạt nhìn Vu Thần An vô cùng bình tĩnh.
“Anh muốn nói cái gì?” Trong lòng tiểu Đào dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Hoắc Cẩm Đường…..À không, Hoắc tổng của mọi người rất tuấn tú.” Vu Thần An buồn bực chọc tay vào nắp chiếc cốc, “Không phải lão già.”
“Anh có suy nghĩ khác không dị?” Tiểu Đào hỏi lại, cô không bày tỏ ý kiến gì về lí do thoái thác của Vu Thần An, cô được giáo dục từ nhỏ, lại vừa mới tốt nghiệp nên tự cho mình là thanh niên trẻ trung mới có mấy tuổi.


Đối với cô mà nói, Hoắc tổng gần ba mươi tuổi kia cũng chẳng kém lão già là bao, nhưng nói ra thì chắc chắn Vu Thần An sẽ không vui, Vu Thần An là kẻ đã bị Hoắc Cẩm Đường chuốc thuốc mê rồi.
“Có.” Vu Thần An hỏi, “Tiểu Đào, cô có biết về thời Ngũ Đại Thập Quốc không?”
Tiểu Đào: “……”
Tiểu Đào nói: “Em không biết.”
Vu Thần An vẫn còn đang ủ rũ, ban đầu cậu thật sự không nên xem nhiều phim thần tượng Đài Loan như vậy, ít nhất phải xem phim cổ trang mới đúng, có lẽ sẽ còn có chỗ tốt.
——
Tô Lân lo lắng cả đêm, cũng may không phải là côn đồ tìm tới cửa diệt khẩu, mà là đạo diễn.
Tính tình đạo diễn rất tốt, giống như đang tán gẫu vậy, kéo Tô Lân đến trước màn hình theo dõi, vừa lúc đang quay cận cảnh gương mặt Vu Thần An.

Vu Thần An cũng không phải người có khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết, nếu để cho bác sĩ thẩm mĩ đến đánh giá thì có lẽ tìm ra một đống khuyết điểm, nên bổ sung hyaluronic acid (HA) ở đâu, rồi phải hút mỡ đắp thịt chỗ nào.

Chỉ là tổng thể khi được phô bày trên ống kính lại mê người đến không ngờ, cũng chẳng phải soi mi soi mắt, nhìn mũi xem nó cao bao nhiêu, chính là cảm thấy đẹp.

Thậm chí còn có chút…..khiến người ta mềm lòng.
Thật sự là quá ‘hời’ cho vị chống lưng không rõ danh tính kia.
“Cậu đã từng xem phim của tôi chưa?” Đạo diễn hỏi.
Tô Lân lắc đầu.
“Người ta nói tôi không biết kể chuyện.” Đạo diễn nói, “Kể một cách lộn xộn và chẳng có cấu trúc cụ thể, chỉ biết cách biến nó trở nên trữ tình.

Điểm cộng duy nhất là bố cục đẹp, cảnh đẹp, và người đẹp.

Kết quả là thành tích không được tốt lắm, quay được đoạn ngắn thì ngày nào cũng bị gửi tới cục Điện ảnh&Truyền hình để cắt nối biên tập lại.

Hứa Trạch Vũ đã kỉ niệm hai mươi năm ra mắt vào mấy ngày trước, mấy nhãn hiệu xa xỉ cô ấy hợp tác đã tặng cô ấy trang bìa tạp chí, còn có một cuộc phỏng vấn, họ tới tìm tôi đễ xin chụp ảnh, và còn đưa bức ảnh trong bộ phim mà tôi và cô ấy hợp tác lên trang nhất.

Tôi bảo có nhầm lẫn gì không chứ, các anh có biết giải thưởng duy nhất của bộ phim đó là giải thưởng được bình chọn tệ nhất không? Phòng làm việc của cô ấy nói, ‘nhưng mọi người đều công nhận trong bộ phim đó, cô ấy duyên dáng và quyến rũ nhất’.”
Đạo diễn vừa nói, Tô Lân mới nhớ ra rằng thực ra anh ta có biết, Hứa Trạch Vũ là một nữ diễn viên nổi tiếng, cô ấy không giành được bất kì giải thưởng nào và cũng chẳng được công nhận là diễn xuất tốt, tuy nhiên, khi điểm mặt những mỹ nhân cổ trang thì luôn không thể thiếu cô ấy, chỉ cần nháy mắt thôi cũng sẽ khiến cánh đàn ông phải ngã gục, ai thèm quan tâm cô ấy có phải là ảnh hậu đã được cầm cúp vàng Kim Mã hay không?
“Cuối cùng tôi cũng cảm thấy được bình hoa cũng là một thứ cần thiết.” Đạo diễn tiếp tục học thuyết xằng bậy của mình, “Vì cớ gì mà nhất định phải theo đuổi mấy thứ sâu sắc có ‘nội hàm’ chứ, bản thân cái đẹp không phải một loại ‘nội hàm’ sao? Cuộc sống đã đủ mệt mỏi rồi, phải có nhân phẩm, phải có học thức, phải có đạo đức, phải có năng lượng tích cực.

Vậy tại sao lại không thể chỉ theo đuổi một ‘cái xác’ xinh đẹp trong thế giới mộng tưởng nhỉ? Yêu thích khuôn mặt là nhất thiết phải kém một bậc hở?”
“Loại yêu thích kiểu nông cạn hời hợt như vậy có thể dài lâu sao?” Tô Lân phản bác, “Sắc tàn thì yêu giảm, ông chưa từng nghe qua ư?”
“Hờ, vậy yêu thích thông minh tâm hồn đẹp là nhất định sẽ dài lâu? Fan trèo tường trong giới giải trí này chưa đủ nhiều? Mặc kệ là nguyên nhân gì, tình yêu ấy cũng sẽ biến mất thôi, thà lưu giữ sắc đẹp còn hơn.” Đạo diễn nói, “Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Hơn nữa, nhóc kia là diễn viên nhỏ, cũng chẳng ca hát hay xỏ khuyên tai kì dị, cũng chẳng đi bay lắc liên lụy đến người khác, chỉ đóng vai nam hai trong phim mà cũng không tệ đến mức khiến người ta xem không nổi, lại còn rất tử tế nhá, thậm chí khán giả còn không phải trả tiền vé, chẳng thiệt thòi gì cả.

Có người phụ trách diễn kẻ điên tên ngốc thì cũng có người phụ trách trở thành đồ sứ đẹp đẽ tinh xảo chứ.”
Tô Lân sắp bị thuyết phục, cuối cùng vẫn còn đấu tranh: “Nhưng cậu ta bị người bao dưỡng!”
“Sao lại là bao dưỡng được.” Đạo diễn nói, “Người ta yêu đương đứng đắn đấy.

Thu nhập của cậu hẳn là cao hơn của vợ cậu nhỉ, vậy ra cậu bao dưỡng vợ cậu à?”
Đương nhiên Tô Lân sẽ không thừa nhận mình là một tên nổi tiếng bị viêm phế quản trong vòng bạn bè, tiền thuốc lá của anh ta đều là được vợ hạn chế đưa cho, anh ta cũng chẳng có gan nói mình bao dưỡng vợ.

Đạo diễn thở dài: “Với lại tính tình người ta rất tốt, một câu nói xấu cũng chẳng có, luôn ngoan ngoãn nghe dạy bảo, cậu làm ơn có thái độ tốt giúp tôi đi trời.

Hơn nữa, tên nhóc kia thật sự không phải người Trung Quốc, tôi không Baidu thì cũng chẳng biết Ngũ Đại Thập Quốc đâu.”
Tô Lân không nói gì nữa, bình thường anh ta qua thực là một người thích bới lông tìm vết, lại còn là loại càng chiến càng hăng, đối phương càng kiên cường thì anh ta lại càng sôi máu.

Mà Vu Thần An lại là tên chẳng làm gì, cứ như đấm vào bông vậy, trái lại khiến Tô Lân không vững lòng như trước.
Vu Thần An quay xong liền chạy tới xem đoạn ghi hình, quay đầu nhìn thấy Tô Lân: “Thầy Tô.”
Tô Lân đáp lại, Vu Thần An hỏi: “Tôi làm nghi lễ chắp tay có ổn không?”
“Không có vấn đề gì.” Tô Lân nói, một lát sau mới bổ sung thêm: “Có chút tiến bộ.”
Bỗng nhiên được khen, Vu Thần An vui vẻ hẳn lên.

Chẳng biết tiểu Đào lấy đâu ra nhiều phiếu mua một tặng một như vậy mà lại đưa cho Vu Thần An một cốc cà phê.

Vu Thần An đưa cho Tô Lân: “Mời ngài uống.”
Cà phê espresso tiểu Đào mang đến là loại không thêm đường, Tô Lân uống một ngụm, gần như bất tỉnh nhân sự vì quá đắng, còn nghe thấy Vu Thần An nói ở bên cạnh: “Anh ấy chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi, không già.”
“Hơn nữa anh ấy đẹp hơn tôi.” Vu Thần An tiếp tục bị ‘chuốc thuốc mê’.
Tiểu Đào và đạo diễn đồng thời trợn mắt.
Đạo diễn nghĩ, mình thật lợi hại, có thể phiên dịch chuyện ma quỷ kia của Hoắc Cẩm Đường một cách văn minh như vậy, lại còn khuyên giải được Tô Lân.

Hôm qua Hoắc Cẩm Đường đã nói thế nào ấy nhỉ? Hình như hắn nói: “Mấy cô bé còn có thể chơi búp bê mà.

Tôi cho ‘búp bê’ mà tôi thích diện quần áo thật lộng lẫy để người ta biết nó đẹp đến mức nào, điều này không có vấn đề gì, đúng không? Anh ta không hài lòng chỗ nào vậy?”
Đạo diễn nói: “Tôi không biết, tôi là trai thẳng không chơi búp bê.”
Tuy rằng Hoắc Cẩm Đường không phải trai thẳng, nhưng hắn cũng chẳng chơi búp bê, hắn nói: “Tôi chỉ đang so sánh ví von thôi.

Ông nói xem, tâm lý tôi có gì bất ổn không?”
Hoắc Cẩm Đường có phải kim chủ của Vu Thần An hay không, đạo diễn không biết, nhưng Hoắc Cẩm Đường chính là ‘kim chủ’ của ông, ông không thể nói tâm lý cậu quá biến thái, mặc dù phép ‘so sánh ví von’ kia nghe thật sự biến thái và không hề có chút gì gọi là xấu hổ.

Mà xem ra bây giờ Vu Thần An cũng chẳng khá hơn là bao.

Cậu căn bản sẽ không màng tới những lời chướng tai người khác nói về cậu, chỉ lo lan tỏa mùi vị chua chua chết tiệt của tình yêu mà thôi.
Editor: đẹp cũng là một loại tài năng:vvv.