Cảm giác choáng váng vì cao trào qua đi, Trương Nhai mềm nhũn toàn thân gục trên vai Chu Trạch An, bên tai có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang thở dốc, cả người cũng bị hắn ôm vững vàng trong ngực.
Trương Nhai rất muốn hiên ngang nhảy xuống đi thẳng một mạch, nhưng chân đau mông mỏi không muốn nhúc nhích. Lại nói, làm cũng làm rồi, bây giờ giả bộ trong trắng thì cũng quá dở hơi.
Nhưng cậu không cam tâm để Chu Trạch An chiếm hết thế thượng phong.
"Này..." Trương Nhai mềm oặt ghé lại gần tai Chu Trạch An, "Mấy lần đều không mang bao, anh không sợ tôi có bệnh à? Anh bạn, anh nghe nói bệnh sùi mào gà chưa? Từng nhìn thấy bệnh lậu chưa? Chậc chậc..."
Trương Nhai còn chưa kịp miêu tả tường tận đã bị Chu Trạch An không chút biến sắc ngắt lời: "Trước đó cậu vẫn là xử nam."
"Đù mé sao anh biết!!!" Trương Nhai khó mà tin nổi, thế mà Chu Trạch An có thể luận ra cậu là xử nam chỉ với biểu hiện mấy lần vừa rồi của cậu? Có loại xử nam nào nứng đến nỗi dám chịch dã chiến với người lạ à!
Đương nhiên Chu Trạch An sẽ không nói cho Trương Nhai biết vì hắn là yêu quái nên có thể cảm ứng được rằng người này có thể coi là đồng nam theo tiêu chuẩn trong lần giao hợp đầu tiên.
Thế là Chu Trạch An thẳng thắn không nói thêm gì nữa, ôm Trương Nhai lên bàn công tác, túm chặt eo Trương Nhai chậm rãi đút vào lần nữa.
"Ưmmm ~~~~" Trương Nhai còn chưa kịp lấy lại sức sau dư âm của một trận quất hăng hái, đã lại bị côn thịt của Chu Trạch An lấp kín hạ thể.
Chu Trạch An đút vào rất chậm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng miệng lỗ bị nong ra, vách trong bị quy đầu thô to sung mãn húc ủi.
Hai chân Trương Nhai gác lên bàn, Chu Trạch An cầm mắt cá chân cậu, để chân Trương Nhai gác lên vai mình tiện cho việc tiến vào sâu hơn.
"Ha a..." Trương Nhai thở hổn hển đứt quãng. Tư thế này khiến cả người cậu sắp gãy đến nơi.
Chu Trạch An chậm rãi nhấp hông, từ góc độ của Trương Nhai có thể nhìn rõ khúc thịt phủ kín gân guốc, con quái vật sưng đỏ hết cỡ đang chui rúc giữa hai chân cậu. Chịch vào là đám tinh dịch đọng trong huyệt tràn phụt ra ngoài. Mỗi cú nhấp hông còn kéo ra một lượng lớn dâm dịch mà lỗ nhỏ của cậu tiết ra, kèm theo đó là hỗn hợp tinh dịch bị bắn vào, khiến háng cậu nhầy nhụa một mảng.
Cửa hang vốn bị nong rộng thế mà khôi phục rất nhanh, từng chút lại từng chút, như có ý thức, cắn mút lấy cây côn thịt đang tàn sát kia, đến nỗi khi Chu Trạch An rút cả cây ra còn vang "pặc" một tiếng, như thể không muốn Chu Trạch An rút ra ngoài.
Khoan khoan... Rút cả cây ra ngoài...???
Đột nhiên Trương Nhai mở mắt ra, cảm giác như đang mơ mơ màng màng sướng trên mây, thình lình bị người kéo phắt xuống.
Trương Nhai muốn hỏi Chu Trạch An lại dở quẻ gì, thì lại được ôm lấy.
Chu Trạch An bế Trương Nhai đến chiếc gương to bên cạnh giá sách.
"Rất thích xem tôi chơi cậu?" Chu Trạch An hỏi xong cũng không đợi Trương Nhai trả lời, tự nhiên đáp thay, "Vậy trong này có thể cho cậu xem đủ."
Chiếc gương rộng 1m phản chiếu đầy đủ hai người trước gương.
Trương Nhai có thể nhìn rõ ràng chính mình trong gương, trần truồng toàn thân, vừa nãy lúc giao hợp áo sơ mi đã bị lột ra. Bây giờ cậu đang ngồi trong lòng Chu Trạch An, dựa lưng vào đối phương, còn hai chân thì dạng to về phía tấm gương, mở toang cửa nẻo, giữa hai chân còn dính mảng lớn dịch thể trắng đục đã hơi khô.
Mặc dù nửa người dưới Chu Trạch An trần trụi, nhưng quần áo nửa trên vẫn chỉnh chỉnh tề tề, có điều nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện tinh dịch của Trương Nhai bắn lên ở chỗ ngực và bụng hắn.
Cuối cùng Trương Nhai cũng hiểu vì sao trong truyện đồi truỵ có nhiều cảnh play trước gương như thế. Bởi vì cách chơi này ấy mà, dù dâm dật như cậu cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khó tả đó!!!