Sau khi Tóc đỏ chạy vào cũng sửng sốt, coi như biết điều, ngượng ngùng cười nói xin lỗi rồi ra ngoài.
Chu Trạch An nhíu mày nhìn Long Thanh Hoa, cho y một ánh mắt "Lang Thiên lại tuyển thứ gì vào công ty thế hả", Long Thanh Hoa nhún vai bày tỏ mình cũng đếch biết.
Nhóm quản lý ở đây liếc nhìn nhau, ngầm hiểu. Tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói của Tóc đỏ lúc nãy -- Tổng thanh tra giới thiệu công việc cho người quen, dễ hiểu.
Chu Trạch An nói xin lỗi với khách hàng, mọi người tiếp tục bàn bạc chủ đề vừa rồi. Trương Nhai cũng bị quản lý nhắc nhở, phải nghiêm túc ghi chép ý kiến của khách hàng.
Cậu là người không có kiên nhẫn, không quen trường hợp họp hành này, mãi mới chờ đến lúc hội nghị kết thúc, thư ký tỷ tỷ/ ca ca tiễn khách hàng về, Trương Nhai lập tức vắt chân lên cổ chuồn lẹ, ngay cả cơ hội nhìn Chu Trạch An thêm chút cũng không muốn quý trọng.
Chạy chưa được hai bước đã bị người phía sau tóm chặt.
Trương Nhai quay lại nhìn, Chu Trạch An ở lại sau cùng, không đi tiễn khách hàng.
"Anh làm gì vậy?" Trương Nhai hỏi.
"Tôi xem thử cậu có ghi chép ý kiến khách hàng cẩn thận không." Chu Trạch An nói rồi rút sổ trong tay Trương Nhai.
"Ê anh trả sổ cho tôi." Trương Nhai muốn đoạt lại, nhưng chiều cao hình thể của cậu chênh lệch cả đoạn. Cậu nhìn bốn phía chung quanh, người đều đi hết, bảo sao Chu Trạch An dám quang minh chính đại bắt nạt nhân viên.
Chu Trạch An vừa mở cuốn sổ ra, đã nhìn thấy bức vẽ đặc tả sườn mặt nghiêng của mình. Có thể nhìn ra là vừa vẽ lúc nãy, Trương Nhai vẽ tay rất đẹp, kiểu dáng âu phục hắn mặc hôm nay, cổ áo sơ mi thẳng thớm, ngay cả chi tiết cà vạt cũng vẽ ra. Nhưng miêu tả chỉ dừng ở chỗ ngực... Bộ phận từ ngực trở xuống, Trương Nhai vẽ một cây dương vật đang trong trạng thái cương cứng, quy đầu no đủ, lông lá xum xuê, gân máu nhô lên, hai quả trứng bên dưới cũng vẽ cực kỳ sinh động, nếp da nhăn nheo bao quanh hai quả cầu, đối lập rõ ràng với quy đầu to lớn nhô khỏi bao.
Giây trước Chu Trạch An còn cảm thán nhãi con này vẽ hắn còn đẹp hơn người thật, giây sau đã bị hình vẽ trym cu của mình làm nghẹn không nói nên lời...
"Cậu vẽ cái gì thế hả!" Chu Trạch An hạ giọng quát cậu.
"Tự tôi tơ tưởng thì phiền gì đến anh?" Trương Nhai tự dưng bị hắn quát cũng tủi thân lắm chứ đùa, "Tôi đâu có đưa cho anh nhìn, tự anh cướp sổ của tôi."
"Sao trong đầu cậu toàn là loại chuyện này?" Qủa thực Chu Trạch An cảm thấy trong mắt Trương Nhai, có lẽ hắn chính là một cây dương vật bự biết đi, không khác gì đám đồ chơi trong nhà cậu.
"Tôi cũng có thể vẽ cái khác nhá!" Trương Nhai cũng tức giận, Chu Trạch An dựa vào cái gì mà mắng cậu chỉ vì chuyện này, "Tôi và anh gặp nhau quanh đi quẩn lại cũng chỉ làm chuyện đó! Lúc thường nếu anh tiếp xúc với tôi nhiều một chút, nói không chừng tôi sẽ vẽ cái khác."
Chu Trạch An đỡ trán, nói chuyện với Trương Nhai đúng là nước đổ đầu vịt. Sao người này không thể yên tĩnh một chút, làm một người qua đường an tĩnh trong cuộc sống của hắn không được sao.
Hắn nói: "Gần như ngày nào cậu cũng lăn lộn rồi xảy ra chuyện, còn muốn gặp nhau làm gì?"
"Có bản lĩnh thì anh hẹn hò với tôi đi! Anh đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi xem phim đi! Tôi có thể vẽ cho anh mấy tập tranh thanh thiếu niên yêu đương thuần khiết!"
Chu Trạch An nói với cậu không được, rồi ném sổ lại xoay người rời đi, ngay cả Tóc đỏ chói mắt đứng cạnh cửa cũng không nhìn thấy.