Dạo gần đây Trương Nhai đi làm nhưng cứ hốt hoảng lơ mơ. Cảm giác mới mẻ khi ở bên Chu Trạch An chưa trôi đi, ban đêm chẳng mấy khi nhịn không bò lên người Chu Trạch An được. Tuy Chu Trạch An rất khắc chế về số lần, những mỗi cuộc chiến đều có thời gian tương đương với khi xưa cậu dùng sextoy chơi vài lượt. Thỉnh thoảng mới có một buổi tối phóng túng, chịch bốn năm lượt xong không cần ngủ luôn.
Cộng thêm việc cậu và Chu Trạch An show ân ái quá rõ ràng trong công ty, cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca cùng nhau ăn cơm trưa. Thỉnh thoảng trộm ngủ trưa một lát, trừ Tiêu Mục ra thì không ai khiển trách cậu, thậm chí cậu còn nghe thấy thành viên trong team vụng trộm gọi cậu là vợ sếp. Hai hôm nay Tiêu Mục xin nghỉ bệnh, thì càng không ai quản cậu.
Hai ba hôm không bị Tiêu Mục nhắc nhở, Trương Nhai rất là nhung nhớ. Nếu không phải Tiêu Mục nói hôm nay sẽ đi làm, thì cậu muốn tới nhà thăm bạn, tiện thể xem chó của Tiêu Mục. Hôm trước cậu đã định đi, nào ngờ đang yên đang lành Chu Trạch An lại ghen với một con chó, không cho cậu đi vuốt chó nhà bạn. Rõ ràng lúc ở nhà cậu chơi với Tiểu Hắc thế nào hắn cũng mặc kệ. Đáng tiếc mãi mới tìm được lý do chính đáng, thì Tiêu Mục lại đi làm.
Tất nhiên là cậu rất nhớ Tiêu Mục, trừ việc hi vọng trưởng phòng nhắc nhở cậu làm việc hẳn hoi ra, cậu còn muốn nhân tiện trao đổi chút chuyện phòng the tâm đức với chị em tốt.
Hôm đó nói chuyện điện thoại xong Chu Trạch An nhanh chóng trở về nhà, hùng hùng hổ hổ xông tới lúc cậu vẫn ở trên giường, trực tiếp nhấc cậu dậy quất một trận, ngay cả quần áo cũng không cởi hết.
Trương Nhai cho rằng, trong điện thoại Chu Trạch An nói về là sẽ làm chỉ là qua loa lừa cậu, nên sau khi cúp máy cậu không vui cho lắm tìm trong gian chứa đồ cây sextoy cỡ lớn bắt đầu tự chơi. Nào ngờ lúc cậu đang kẹp chặt mông ngúng nguẩy chơi đến là vui vẻ, Chu Trạch An đã về.
Chu Trạch An về nhà một cái đã nhìn thấy một thân thể tuyết trắng đang quỳ trên giường, bờ mông cong cong đàn hồi uốn éo đang thẳng tắp đối diện với hắn, cây dương vật giả màu tím đỏ to bự đang bị miệng nhỏ phấn nộn bọc lấy, "brừ brừ" chấn động.
Người đang bị dương vật giả chịch sướng ngất ngây căn bản là không nghe thấy tiếng hắn bước vào phòng, vẫn đang chổng mông rên rỉ: "Chồng ơi, ưm, đâm vào chỗ đó nữa đi, mạnh lên, a a, a... Sướng quá.."
"Gọi ai là chồng đấy?"
Chu Trạch An nói rồi giật vội quần áo ra nhào lên, thân dưới hắn đã cứng đến phát đau.
Trương Nhai chưa kịp lấy lại tinh thần, trong miệng đã bị nhét một con quái vật tanh ngọt, "Chồng em ở đây cơ mà."
"Ưm, ư..." Trương Nhai kinh ngạc, trong miệng đã ngập ngụa mùi hormone giống đực quen thuộc, hình dạng của dương vật cứng ngắc này không thể quen hơn. Ngay lập tức Trương Nhai thỏa mãn liếm mút.
Chu Trạch An nửa nằm nửa ngồi dựa ở đầu giường, Trương Nhai quỳ gối giữa hai chân hắn. Chu Trạch An nắm chặt cây dương vật giả chạy bằng điện kia đùa nghịch. Hắn biết rõ Trương Nhai mẫn cảm ở đâu, lại thêm việc Trương Nhai bị bắt quả tang đang rất xấu hổ, chỉ một lát đã bị Chu Trạch An cầm dương vật giả đâm thọc cho chết đi sống lại, vừa phát dâm vừa gào thét rên rỉ đủ loại lời dâm đãng.
...
... "Không được, nghĩ nữa quần lót sẽ ướt mất." Trương Nhai ngồi tại chỗ không được tự nhiên uốn éo người. Thân dưới đã truyền đến cảm giác ươn ướt, cậu vội vã chấm dứt việc nghĩ chuyện dâm dật giữa ban ngày ban mặt.
Hôm đó Chu Trạch An dốc sức cày cấy, cho cậu biết cái gì gọi là tình ái bất kể đêm ngày, mảnh ruộng khô cạn là Trương Nhai cuối cùng cũng được tưới đẫm.
"Không làm việc đàng hoàng, nghĩ gì thế!" Sau lưng Trương Nhai bị người nào đó vỗ một cái, vừa nghiêng đầu, chính là Tiêu Mục.
"Gặp được cậu rồi!" Trương Nhai xoay ghế qua ôm lấy eo Tiêu Mục, chôn đầu vào ngực cậu bạn, tay mò xuống vuốt vuốt mông Tiêu Mục, "Mấy hôm nay đi đâu phát dâm cho coi!"
"Cậu mới dâm!" Tiêu Mục đẩy người ra lôi kéo vào phòng uống nước, "Tớ đổ bệnh thật đấy."
"Vâng vâng vâng, tớ dâm." Trương Nhai dựa mông vào cửa phòng uống nước, không chờ nổi nữa vội chia sẻ chuyện yêu đương hàng ngày của mình.
Tiêu Mục cũng mang đầy tâm sự, nhưng cậu không biết phải cất lời thế nào. Huống chi nói ra loại chuyện này, chưa chắc Trương Nhai đã tin. Mà cậu vào công ty cũng được mấy năm rồi, trừ việc Lang Thiên thích sờ mông cậu ra, trên phương diện công việc gã vẫn rất đáng tin cậy.
Cậu quyết định để chuyện kia trôi qua, không cần thiết phải tạo thêm gợn sóng cho cuộc sống của mình.
"Tiểu Ma! Hoàn hồn!" Trương Nhai bóp mặt cậu, "Ngẩn người cái gì thế? Cậu có nghe tớ vừa nói gì không?"
"Ừ? Cậu nói gì vậy?" Tiêu Mục hỏi.
"Tớ nói, là tớ phát hiện thế mà Chu Trạch An đeo kính sát tròng!"