Chu Trạch An dứt khoát lấy nốt cái kính áp tròng còn lại xuống, một đôi mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào Trương Nhai.
Trong nháy mắt, rất nhiều đoạn ký ức ngắn trong đầu Trương Nhai tụ vào một chỗ. Cậu nhớ đến hình ảnh 3P vào đêm bị Chân Kim bỏ thuốc, nhớ Tiểu Hắc trước giờ luôn ngoan ngoãn hễ nhìn thấy Chu Trạch An là sủa inh ỏi không ngừng, sau khi chuyển tới đây nó cũng không thân thiết với Chu Trạch An...
"Anh... Anh không phải người?" Trương Nhai hỏi thử, nhưng trong lòng đã có đáp án khẳng định, tuy vậy cậu cũng vô cùng thấp thỏm không biết Chu Trạch An sẽ trả lời thế nào.
Cậu hi vọng người yêu trước giờ luôn cưng chiều mình này có thể nói đôi lời đùa giỡn cậu như ngày thường, để cậu có thể nhẹ nhõm tiếp nhận tình huống trước mắt này; Cậu hi vọng quan hệ của hai người cậu không bị ảnh hưởng bởi thân phận của Chu Trạch An, càng không muốn bị ép buộc chia tay vì phát hiện ra thân phận thật của đối phương như trong tiểu thuyết máu chó cậu hay đọc.
Từ khi ở bên nhau, Chu Trạch An không nghe lén nội tâm của Trương Nhai nữa, bây giờ hắn bỗng nhớ ra, nên hắn sử dụng năng lực này. Suy nghĩ hỗn độn nơi đáy lòng của Trương Nhai truyền đến não Chu Trạch An, khiến hắn thở phào.
Từ khi thân thể Trương Nhai biến hóa, hắn đã mơ hồ ý thức được, có lẽ chuyện thân phận của hắn không thể dối gạt nữa.
Nhưng hắn lại không ngờ, trọng điểm chú ý của Trương Nhai không phải hắn có phải là người hay không, mà là quan hệ của bọn họ.
"Đúng vậy, anh không phải con người." Chu Trạch An thản nhiên gật đầu, sau đó dứt khoát ngồi xuống với Trương Nhai.
Hắn thuật lại ngắn gọn những chuyện về yêu quái, ràng buộc giữa liên minh và xã hội loài người. Sau đó giải thích cơ thể Trương Nhai biến hóa là do Quý Tiểu Manh cho cậu uống cỏ rắn.
"Anh, Lang tổng thanh tra, thư ký tỷ tỷ, thêm cả Quý Tiểu Manh đều là yêu quái?" Trương Nhai hỏi.
"Ừ."
"Anh là một con rắn có hai cái chít chít?"
"Đúng vậy... Rắn nào cũng có hai cái."
Trương Nhai trợn mắt há hốc mồm, nghĩ bụng may mà em đọc không ít BL huyền huyễn, nên mới không bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Có điều cậu vẫn rất hài lòng về chuyện Chu Trạch An nói cậu và hắn là định mệnh của đời nhau. Một tên yêu quái nói cho bạn biết đây là nhân duyên ông trời an bài, còn gì thuyết phục đáng tin hơn? Huống chi Trương Nhai là một người có bộ não chỉ biết chuyện tình ái, tư duy đơn giản.
"Cho nên... Với tiền đề không ảnh hưởng đến quan hệ và cuộc sống vốn dĩ của chúng ta, em có thể chấp nhận anh là yêu quái không?" Chu Trạch An chỉ chỉ mắt và thân dưới của mình, dương vật dưới hông đã biến trở lại dáng vẻ nguyên thân, hai khúc thịt tím đỏ tạo hình chữ V ngực treo giữa hai chân.
Đã bảo là não chỉ biết chuyện tình ái! Còn muốn cho cậu nhìn dương vật!
Trương Nhai vừa nhìn hai bảo bối cỡ bự này, là thân thể không tự chủ được lại nứng. Suy nghĩ đơn giản, Chu Trạch An đã nói không ảnh hưởng đến quan hệ và cuộc sống của họ, vậy cậu còn xoắn xuýt cái gì... Huống hồ... Hai cái chít chít cơ mà!!! Kích thích biết bao!!!
Trương Nhai nhịn xuống xúc động muốn nhào tới dùng hai con quái thú kia quật vào mặt mình, làm bộ bình tĩnh nói: "Có thể chấp nhận hay không thì xem biểu hiện của anh."
Chấp nhận là lẽ đương nhiên. Nhưng lúc trước bị Chu Trạch An lật qua lật lại bắt nạt mấy lượt, thật vất vả mới có cơ hội giày vò Chu Trạch An, cậu phải nắm cho chắc: "Trước tiên anh hầu hạ em vui lên rồi nói tiếp."
Chu Trạch An nhìn ra ý đồ của cậu, thở phào, cười nói: "Muốn anh hầu hạ em thế nào?"
Trương Nhai cũng không khách khí, nâng một chân lên gác lên vai Chu Trạch An, chỉ chỉ mảng hỗn độn giữa háng mình: "Anh làm bẩn, nên phải phụ trách dọn cho sạch."
Trương Nhai hơi ngước cằm, rốt cuộc được dùng lời thoại bá đạo cậu đã muốn nói từ lâu: "Liếm cho em!"
"Được, muốn liếm thế nào?"
"Liếm sạch sẽ những gì anh bắn vào trong."
"Vậy em có muốn ăn không?"
"Muốn!"
"Có thể đút cho em cùng với anh không?"
"Ây dà đừng nói nữa! Mau liếm đi!" Trương Nhai sốt ruột kéo cổ Chu Trạch An qua.
Vất vả mãi cậu mới bá đạo được một lần, sao tên yêu quái này không chịu phối hợp với cậu thế!