Rất Yêu Em - A Vãn

Chương 2: Muốn làm em ( H nhẹ)



Trời đã trưa, những người khác trong team cũng lần lượt xuống lầu, lúc nhìn thấy Tô ɖu͙ƈ, ai cũng giật mình kinh hãi. Đại Trạch giới thiệu đơn giản để hai bên làm quen với nhau, rồi tuyên bố Tô ɖu͙ƈ sẽ trở thành người đi đường giữa mới của team.

Max sáp đến: “Tô ɖu͙ƈ, cô … cô … cô thật sự là vua đi đường Ayu sao?”

“Đúng rồi, Ayu chính là A ɖu͙ƈ đó.” Tô ɖu͙ƈ vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Trời ơi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Ayu là đàn ông giống chúng tôi, ai ngờ lại là một em gái!” A Văn thở dài nhìn trời.

“Còn là một em gái xinh đẹp như vậy nữa, ha ha ha, để mấy thằng hòa thượng của team khác ghen tỵ chết luôn ha ha ha.” Wang đắc ý cười to. “A ɖu͙ƈ, A ɖu͙ƈ sau này mọi người sống chung vui vẻ nha.”

A Văn: “???” đi đường giữa mới đến ngày đầu tiên, nội bộ đã lục đục rồi, phải làm sao đây, online chờ gấp.

Gần đây nhất không có mùa giải, vì vậy cường độ huấn luyện cũng không cao, Tô ɖu͙ƈ trở về phòng, trước cởi quần đùi sau cởi áo thun, định thay quần áo đến siêu thị mua vài thứ.

Bên ngoài có tiếng đập cửa, nắm cửa xoay chuyển sau đó cửa bị đẩy vào.

Tô ɖu͙ƈ ngây người.

Đoạn Trường An không ngờ tới mình mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh này, áo thun của Tô ɖu͙ƈ vẫn còn mắc trêи cánh tay, áo ngực màu đen bao bọc lấy bầu ngực trắng ngần, làm hiện rõ khe rãnh sâu hun hút. Bên dưới bụng nhỏ bằng phẳng mặc một cái qυầи ɭót tam giác, vì đang đứng nghiêng người trước giường nên cặp ʍôиɠ căng tròn vểnh cao, hai chân dài thẳng tắp.

Đoạn Trường An xoay người, anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã gõ cửa, không biết em không khóa cửa…” Anh ảo não day thái dương, bình thường trong khu nhà toàn là đàn ông con trai, anh quên mất việc con gái nhà người ta có thể đang thay quần áo.

Giọng nói của anh hơi khàn, Tô ɖu͙ƈ nghe thấy, đột nhiên cảm thấy hoa huyệt có chút ướt át, cô đỏ mặt vội vàng mặc áo vào: “ Khóa cửa bị hư… Anh tìm em có chuyện gì không?”

“ Đại Trạch bảo tôi hỏi em đi siêu thị mua đồ nhiều hay ít, có cần người đi theo xách đồ giúp không?”



“ Không cần, mua vài thứ thôi, em tự xách được rồi.”

Đoạn Trường An không nói nữa, lập tức rời đi.

Người trẻ tuổi dễ hòa đồng, rất nhanh đã làm quen với nhau.

Tối đó Tô ɖu͙ƈ nằm trêи giường nhưng chưa buồn ngủ, cô cầm di động tám chuyện với bạn thân: “ Tiêu rồi, hôm nay tớ đã gặp được người mà mình vừa gặp đã yêu, đẹp trai đến nổi không khép chân lại được, thật muốn đè anh ấy~”

“Xì” Lâm Hạ tỏ vẻ khinh thường, “Thôi đi, nói miệng thì hay lắm, hành động thì chậm như rùa. Nếu đẹp trai như vậy thì xin hỏi khi nào cô em mới xuống miệng đây.”

“Cút cút cút,” Tô ɖu͙ƈ nóng mặt, “Tớ nhất định sẽ bắt được anh ấy!”

Lúc này, Đoạn Trường An đang ở trong phòng tắm, còn chưa biết mình được người khác nhớ thương. Trong đầu anh đều là hình ảnh của cô gái kia, Đoạn Trường An nhìn gậy thịt đang dựng thẳng đứng của mình, càng nghĩ thì gậy thịt càng hưng phấn phun dịch.

Đoạn Trường An cầm lấy gậy thịt, vuốt ve lên xuống, anh nhắm mắt lại, tưởng tượng Tô ɖu͙ƈ đang khỏa thân đứng trước mặt mình, đôi mắt to tròn nhìn anh, đôi gò bồng đào trắng nõn kia cứ cọ qua cọ lại trêи ngực anh, gậy thịt đúng lúc để ngay dưới hoa huyệt, cảm giác được cô đang chảy mật nước, nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của cô. Anh cắm gậy thịt vào thật sâu, cái miệng nhỏ phía dưới chắc chắn sẽ cắn thật chặt.

Đoạn Trường An nghĩ vậy, gậy thịt càng thêm hưng phấn, càng thêm lớn hơn, gân xanh gồ ghề, không biết bao lâu, cuối cùng anh cũng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng.

Đoạn Trường An thở ra một hơi, thật muốn chơi cô ấy đến khóc.

————————————

Xem như canh thịt đi, hô, ăn thịt thì phải đợi a.