Ánh mắt Dương Lệ cũng lóe lên, không ngờ chị cả sẽ tè dầm trước mặt mọi người.
Bụp!
Lâm Hàn vung tay trái, cả người Dương Duyệt đập vào tường.
Ọe!
Cô ta bị chấn động mạnh ở phổi, phụt ra một ngụm máu tươi, cảm thấy xương cốt toàn thân bị va đập muốn rụng rời, vô cùng đau đớn.
“Khụ khụ khụ… Lâm Hàn… mày đánh phụ nữ! Mày có còn là đàn ông không?!”
Dương Duyệt ho ra máu, đôi mắt độc ác hung hăng nhìn Lâm Hàn.
Nhưng cả người cô ta vẫn không ngừng run rẩy, run rẩy vì sợ hãi.
Khi Lâm Hàn nói bốn chữ “tôi sẽ giết người”, Dương Duyệt thực sự cảm thấy toàn thân bị bao vây bởi một luồng hơi thở chết chóc.
Cảm giác đó lạnh lẽo, tối tăm, khiến cô ta sợ hãi theo bản năng, toàn thân mềm nhũn, run lên, sợ đến mức máu đông lại.
Cô ta không nghi ngờ lời nói của Lâm Hàn.
Nếu động vào nguyên tắc của anh, Lâm Hàn thật sự sẽ giết người!
“Phụ nữ?”, Lâm Hàn liếc nhìn Dương Duyệt nói: “Người tôi đánh không phải là phụ nữ mà là một con mụ điêu ngoa”.
Sau khi nói xong, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ:
“Vợ, anh chờ em trên xe. Em thăm hỏi xong một lát thì nhanh chóng về nhà nhé, ngày mai còn phải đi làm”.
Sau đó, Lâm Hàn chắp tay sau lưng rời khỏi phòng bệnh.
“Cậu chủ Lâm, bệnh tình của ông Dương…”
Lý Cường vội vàng kêu lên, lời nói vừa rồi của Lâm Hàn khiến ông ta có chút rối rắm, không hiểu mối quan hệ của Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào, cần phải xác nhận lại.
“Có thể chữa khỏi thì chữa, chữa không được thì vứt vào nhà xác, ngày mai đem đến lò hỏa táng”.
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn, vang đến cả phòng bệnh.
Nghe thấy câu nói này, ngay cả vẻ mặt của Dương Lệ cũng khẽ thay đổi.
“Được, tôi biết rồi!”, Lý Cường vội vàng nói.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn đi vào trong xe ở bãi đỗ xe yên lặng ngồi đợi.
Nửa tiếng sau, Dương Lệ mới đi ra, viền mắt cô đỏ hoe.
Lâm Hàn khởi động xe, hỏi: “Bệnh tình của Dương Cảnh Đào sao em?”
“Không tốt lắm, phải đợi chuyên gia khoa tim tới phẫu thuật rồi”, Dương Lệ nói, cô biết quan hệ giữa Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào không tốt.
Nhưng nói cho cùng, Dương Cảnh Đào cũng là bố đẻ của cô, bố bị bệnh nặng thì đương nhiên cô sẽ đau lòng.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì mà cùng Dương Lệ về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Dương Lệ đi làm. Lâm Hàn ăn sáng xong thì lái xe rời khỏi núi Vân Mộng, đi tới khách sạn Tùng Giang.
Anh phải giúp Từ Dung giải quyết việc ở trường. Hôm qua sau khi nói chuyện với cô ấy, Lâm Hàn đã coi Từ Dung như em gái của mình.
Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, không lâu sau, Từ Dung đi ra.
Cô ấy đã đổi một chiếc áo phông màu trắng, ngực vẫn bằng phẳng, thân hình gầy yếu, nếu không phải là khuôn mặt trắng một chút, lại có mái tóc dài, mang dáng dấp của một cô gái thì người không biết còn tưởng là một cậu con trai gầy nhỏ.
“Cậu Lâm!”
Từ Dung mở cửa xem ngồi ở ghế phụ, nụ cười tươi rói, được gặp lại Lâm Hàn khiến cô ấy rất vui.
Một mùi hương thanh mát thoang thoảng từ trên người Từ Dung đưa tới.
Lâm Hàn gật đầu, liếc nhìn Từ Dung.
Nếu nhìn dáng dấp thì Từ Dung rất gầy, có lẽ là do khi còn nhỏ không đủ dinh dưỡng nên đến khi dậy thì không trổ mã.
Nhưng khuôn mặt cũng ưa nhìn.
Nếu sau này chú ý tới dinh dưỡng, cũng có khi sẽ “dậy thì” lần thứ hai, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp đồi núi trập trùng.
“Khụ khụ…”
Lâm Hàn khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên phát hiện, suy nghĩ của mình đi hơi xa.
“Cậu Lâm, sao thế, anh bị cảm à?”, nghe thấy Lâm Hàn bị ho, Từ Dung tràn đầy lo lắng nhìn anh.
“Không sao, có thể do tối qua thức muộn, hơi lạnh”, Lâm Hàn thản nhiên nói, bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
“Alo”, Lâm Hàn nghe điện thoại.
“Anh trai Rolls Royce, là tôi đây, quản lý cao cấp của app live stream Sa Ngư, Điềm Điềm”.
Giọng nói Điềm Điềm vang lên, trong kho thông tin của app live stream Sa Ngư có số điện thoại của Lâm Hàn.
Nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm, Từ Dung bỗng ngồi thẳng dậy nghe ngóng.
“Ừ, có chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.
“Là thế này, tối qua Nhung Nhung phục vụ có khiến anh có hài lòng không? Nếu anh hài lòng thì theo hợp đồng chúng tôi đã kí với Nhung Nhung, chúng tôi sẽ chia 5 triệu trong 10 triệu đó cho Nhung Nhung”, quản lý cao cấp nói:
“Đồng thời, cô ấy có vay của app Sa Ngư 60 ngàn, chúng tôi cũng không cần cô ấy trả lại nữa. Dù sao Nhung Nhung cũng đã kiếm cho chúng tôi 5 triệu. Bây giờ Nhung Nhung đã được tự do, có thể tiếp tục kí hợp đồng với app chúng tôi hoặc tìm một công việc khác. Đương nhiên, tất cả những điều này có tiền đề là anh hài lòng với phục vụ của Nhung Nhung hay không”.
Từ Dung quay sang nhìn Lâm Hàn, tim cô ấy đập thình thịch, muốn nghe xem anh trả lời thế nào.
Một lời nói của Lâm Hàn có thể quyết định vận mệnh một đời của cô.
Lâm Hàn xoa cằm nói: “Hài lòng”.
“Được, vậy tôi chuyển tiền cho Nhung Nhung”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn khởi động xe, đi về phía Đại học Tài chính Kinh tế thành phố Đông Hải.
Tinh!
Điện thoại của Từ Dung vang lên âm báo có tin nhắn, cô ấy cầm lên xem:
“Thẻ có số cuối là 7352 của bạn +5 triệu tệ, số dư: 5.000.023 tệ…”
Cô ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế trên đời này!
Đây là 5 triệu đó!
“Cậu Lâm… đây… đây là 5 triệu, tôi không thể lấy!”
Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, nói với Lâm Hàn: “5 triệu này quá nhiều rồi, mà tối qua tôi không hề ngủ với anh, cũng không coi là phục vụ! Anh đưa số tài khoản cho tôi, bây giờ tôi sẽ chuyển 5 triệu này lại cho anh!”
“Nếu đã cho cô thì cầm lấy đi. Chút tiền này chỉ là số nhỏ đối với tôi thôi”, Lâm Hàn thản nhiên nói, không chút để ý.
“Nhưng…”
Từ Dung do dự, 5 triệu này cho cô ấy cũng không dám tiêu!
Bởi vì đã nghèo quá lâu rồi, đột nhiên có tận 5 triệu nên cô ấy cảm thấy như đang nằm mơ!
5 triệu này có thể thay đổi vận mệnh nửa đời sau của cô ấy!
“Đừng cứ nhưng nhị mãi thế, cho cô thì cô cầm đi. Gia đình cô không có điều kiện, có khoản tiền này có thể mua nhà cho bố mẹ ở quê, tiền còn lại thì để tiết kiệm, cũng có thể mua nhà ở thành phố Đông Hải”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
5 triệu này đối với Từ Dung là một con số rất lớn.
Nhưng đừng nói là Lâm Hàn, mà đối với những người thật sự có tiền thì cũng không tính là bao nhiêu.
Ở đô thị loại một, nhiều nhất cũng chỉ bằng giá của một căn nhà.
“Vâng, vậy tôi nghe lời cậu Lâm! Dù sao, tôi nhất định sẽ sử dụng số tiền này có ích, sẽ không tiêu sài hoang phí!”
Từ Dung gật đầu nói.
Lâm Hàn cũng không nói thêm, lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải.
Một người đang ông trung niên đang ngồi ký phê chuẩn các văn bản.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoảng 40 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, đeo một cái kính gọng vàng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn ông ta toát ra một vẻ uy nghiêm.
Tài liệu đặt trước mặt ông ta là tình hình chung của dự án xây dựng trường tiểu học khu Bành Hộ.
Sau khi đọc kỹ càng từ đầu tới cuối, người đàn ông ký tên vào đó, thở phào nhẹ nhõm:
“Tối qua, nhà họ Lâm đã chuyển tiền vào tài khoản của hệ thống giáo dục vốn xây dựng tiểu học Bành Hộ. Tình hình bây giờ cũng đã xét duyệt xong, tiểu học khu Bành Hộ có thể khởi công rồi!”
“Để có được những điều này thì đều phải cảm ơn tấm lòng thiện lương của cậu chủ Lâm!”