Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 256: Tôi dùng chân



“Lâm Hàn, cậu vừa nói nhà họ Vương chúng tôi hợp tác với cậu sẽ có lợi ích rất lớn”, Vương Huy nói một cách đầy chế nhạo.

“Lợi ích rất lớn mà cậu nói chẳng qua là lợi dụng dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương giao đồ ăn cho cậu, cậu trích phần trăm cho nhà họ Vương chúng tôi”.

“Cho dù, tập đoàn Lâm Thị có một ngàn người giao đồ ăn, mỗi đơn cậu trích cho chúng tôi hai tệ thì một ngày cũng chỉ được hai ngàn tệ”.

Trong mắt Vương Huy, sự chế nhạo càng nhiều hơn.

“Hai ngàn tệ một ngày, thậm chí không bằng một phần nhỏ số tiền mà nhà họ Vương của chúng tôi kiếm được trong một ngày. "

“Hahaha!”, tiếng cười lại vang lên.

“Vương Huy, anh có thể bớt nói đi vài lời không?”, Lý Ngọc có chút bất mãn, thái độ của những người này đối với Lâm Hàn khiến cô rất khó chịu.

Mặc dù ý tưởng của Lâm Hàn quả thực có chút nực cười, nhưng ít nhất người ta cũng đã thể hiện thành ý khi bàn về việc hợp tác.

Mọi người lại chế nhạo anh ấy như thế là quá bất lịch sự rồi.

Lâm Hàn khẽ cau mày, trên người anh bỗng toát ra một vẻ lạnh lùng.

Vương Huy và Chu Nhã Thiến đã cảm nhận được sự lạnh lùng này, toàn thân phát run, sống lưng lạnh toát.

“Lâm Hàn, cậu định làm gì?”

Vương Huy nhìn Lâm Hàn với vẻ hoảng sợ.

“Lúc nãy cậu đã thề rồi, không ra tay với tôi, đừng có vừa quay đi đã nuốt lời! Hơn nữa, đây là nơi công cộng, có bảo vệ, nếu cậu làm bừa thì chắc chắn sẽ bị ném ra ngoài!”

Lâm Hàn hít sâu một hơi rồi nói: “Được, tôi không động tay”.

Vương Huy và Chu Nhã Thiến nghe thấy lời này thì yên tâm.

“Này, Lâm Hàn, bộ quần áo cậu đang mặc là của Armani đúng không?”, Trịnh Minh Sơn nói, gã ta cũng nhìn ra bộ âu phục trên người Lâm Hàn là của hãng Armani sang trọng đẳng cấp thế giới.

“Thật hay giả đấy?”, Vương Huy ngạc nhiên.

“Là thật”, Chu Nhã Thiến gật đầu, cô ta rất am hiểu hàng hiệu: “Giá bộ đồ trên người anh ta khoảng hai trăm năm mươi ngàn tệ”.

“Hai trăm năm mươi ngàn tệ, Lâm Hàn, cậu phải giao bao nhiêu lần đồ ăn mới kiếm được hai trăm năm mươi ngàn tệ đây?”, Trịnh Minh Sơn không dám tin.

“Haha, Trịnh Minh Sơn, anh cho rằng bộ đồ này là Lâm Hàn mua à?”, Vương Huy cười lạnh.

Lúc nãy, Lâm Hàn lại nói không ra tay làm cho Vương Huy rất yên tâm.

“Một người giao đồ ăn như Lâm Hàn có thể mua nổi một bộ quần áo hai trăm năm mươi ngàn tệ sao? Chắc chắn là cậu ta đi thuê!”, Anh ta nói tiếp: “Nhưng mà tiền thuê tính ra cũng phải hai, ba ngàn tệ, phải bằng một nửa tháng lương của cậu ta! Để bàn việc hợp tác với tôi, rất chịu chơi. Lâm Hàn, cậu đã bỏ nhiều tâm huyết đấy!”

“Anh Vương, đừng nói nhiều như thế, chúng ta chỉ bàn về vấn đề hợp tác dịch vụ giao hàng”, Lâm Hàn nói.

“Tập đoàn Lâm Thị của tôi muốn hợp tác về dịch vụ giao hàng với nhà họ Vương, anh có ý định này không? Nếu có thì chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn. Tôi bảo đảm sẽ mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Vương!”

“Lợi ích to lớn? hai ngàn tệ một ngày cũng gọi là lợi ích to lớn à?”, Chu Nhã Thiến cười giễu cợt.

“Lâm Hàn, anh có biết một ngày nhà họ Vương kiếm bao nhiêu tiền không? Nói thế nào nhỉ, lợi nhuận một ngày của cả một gia tộc ít nhất cũng phải hai triệu tệ!”

“Nhà họ Vương là một gia tộc lớn với tài sản hàng chục tỷ, liệu họ có quan tâm đến hai ngàn tệ một ngày của anh không?”

“Lâm Hàn này muốn trèo cao đây mà! Vì muốn kiếm lời từ nhà họ Vương mà đặc biệt thuê quần áo Armani. Nhưng dù sao thì tầm nhìn của cậu ta quá hạn hẹp, không biết được tài sản của nhà họ Vương khồng lồ đến mức nào”, Trịnh Minh Sơn cười haha và nói:

“Lâm Hàn, cậu là ếch ngồi đáy giêng đấy, cậu có biết không? Cậu tưởng rằng hai ngàn tệ một ngày là rất nhiều rồi, là đã có tư cách hợp tác với nhà họ Vương. Nhưng đối với nhà họ Vương mà nói thì đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhà họ Vương sao có thể hợp tác với cậu được!”

“Đúng thế”, Vương Huy nhìn Lâm Hàn, cười kinh bỉ: “Lâm Hàn, cậu cũng không tự soi gương lại xem mình là ai, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu mà cũng có thể với tới nhà họ Vương tôi sao?”

Tống Ngọc ở bên cạnh bất lực lắc đầu, những lời của đám người này tuy rằng làm tổn thương lòng tự trọng nhưng không phải là không có lý.

Nhà họ Vương căn bản không để ý hai, ba ngàn tệ một ngày.

“Lâm Hàn, hay là anh đừng giao đồ ăn nữa”, Tống Ngọc nói với Lâm Hàn: “Anh đến cửa hàng của chúng tôi, tôi để anh làm tổng giám đốc, lương một tháng mười ngàn tệ, thế nào?”, cách làm của cô còn coi như có tình người, hơn nữa nhìn thấy Lâm Hàn bị mọi người chế nhạo như thế, cô cũng có chút khó chịu.

“Không cần đâu”, Lâm Hàn phất tay.

“Haha, tầm mắt cũng khá cao đấy, Tống Ngọc bảo cậu đến cửa hàng của cô ất làm giám đốc cậu không chịu, một tháng mười ngàn tệ đấy, không ít đâu!”, Vương Huy chế nhạo.

“Thật là không có chí tiến thủ, còn nói cái gì mà tập đoàn Lâm Thị! Nằm mơ à! Cái công ty tập hợp một đám giao đồ ăn mà cũng xứng với hai chữ tập đoàn sao?”

“Haiz, vốn dĩ là một tên vô dụng, ăn không ngồi rồi, không có chí tiến thủ”, Chu Nhã Thiến cũng cười chế giễu: “Bây giờ làm công việc giao đồ ăn, tôi còn tưởng anh có đã có chút tiến bộ, biết làm ăn rồi. Nhưng không ngờ anh chẳng hiểu rõ bản thân mình như thế nào, ảo tưởng muốn hợp tác với nhà họ Vương, mơ tưởng trèo cao nhà họ Vương. Lâm Hàn, anh về nhà ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có!”

Hai người vừa nói dứt lời.

Vèo!

Một bóng đen hướng về hai người họ.

Đó là chân của Lâm Hàn, tốc độ rất nhanh, giống như đạn pháo.

Bịch!

Bịch!

Hai âm thanh nặng nề vang lên.

Vương Huy và Chu Thiến Thiến chưa kịp phản ứng liền bị Lâm Hàn đá bay ra xa, rơi xuống cách bàn năm mét.

Răng rắc…

Bàn ăn không chịu nổi một lực mạnh như vậy, lần lượt xuất hiện các vết nứt, rồi sập xuống.

Ầm!

Ầm!

Cả hai đập xuống đất.

“Chuyện gì thế?”

“Đánh nhau rồi à?”

Nhà hàng đột nhiên trở nên hỗn loạn, mọi người đang dùng bữa đều nhìn qua với vẻ kinh ngạc.

“Á ui, đau chết tôi mất!”

Vương Huy ôm bụng, la hét.

Anh ta cảm thấy một cước vừa rối đã đá đứt ruột anh ta, đau đớn vô cùng.

Chu Nhã Thiến cũng vậy, cô ta bật khóc: “Lâm Hàn…Khụ khụ khụ… Anh nuốt lời!”

Vương Huy chỉ vào Lâm Hàn, mắn: “Mày vừa nói không ra tay mà! Mày có chữ tín không vậy? Con mẹ nhà mày, tại sao lại đánh tao?”

Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc cũng chết lặng, không ngờ rằng Lâm Hàn sẽ đột ngột ra tay.

“Tôi đã nói là không ra tay nhưng mà tôi vừa dùng chân mà”.

Lâm Hàn để chân xuống, cười để lộ ra hàm răng trắng.

“Mày!”

Vương Huy và Chu Nhã Thiến nghe xong những lời này suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Bọn họ không ngờ rằng Lâm Hàn còn chơi chữ với bọn họ.

Lâm Hàn lại cúi đầu nhìn và phát hiện bộ Armani anh vừa mua dính đầy nước canh rau và rượu.

Cú đá vừa rồi làm lật hai bàn, không kịp tránh mấy thứ này rơi lên người.

“Bộ Armani vừa mua…”

Lâm Hàn có chút đau lòng, rảo bước đến trước mặt Vương Huy, cười lạnh: “Vương Huy, anh đúng là hèn hạ, tôi gọi anh một tiếng anh Vương, là coi trọng anh, ai biết được anh lại vênh mặt lên”.

Bịch!

Lâm Hàn đá một cước vào bụng Vương Huy: “Nói chuyện tử tế với anh về việc hợp tác dịch vụ giao hàng, anh đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, còn ở đó chế giễu, anh có lòng tự trọng không?”

Bịch!

Lâm Hàn lại bồi thêm một cước.

“Á!”

Vương Huy hét lên, cả người run lên khi bị Lâm Hàn giẫm lên, run rẩy không ngừng.