Triệu Tứ Hải xua tay, nhìn có vẻ rất khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đắc ý:
"Chỉ mới hơn 2000 tệ thôi".
"Ha ha, đúng là không thể so nổi mà! Cậu nhớ lúc thằng vô dụng Lâm Hàn kia làm tân gia, ngay cả pháo cũng không thèm đốt!", Trần Đại Lâm cười ha ha.
"Cậu, đợi khi vô bàn ngồi, cậu phải uống nhiều mấy ly đó! Đây đều là rượu Mao Đài ủ trong hầm mấy chục năm đấy, đồ ăn cũng do đầu bếp nổi tiếng Hoa Đông nấu, chắc chắn hợp khẩu vị của cậu!", Triệu Tứ Hải nói.
"Thật hả!"
Hai mắt Trần Đại Lâm sáng lên, sau đó nói:
"Đúng là chẳng so nổi! Lúc nhà thằng vô dụng kia đãi tân gia, cậu không nhớ nhầm thì đồ ăn toàn do Tiểu Lệ làm, ha ha, nghèo đến nỗi không mời nổi một người đầu bếp luôn mà!"
"Đâu như cháu, đãi tân gia dùng rượu Mao Đài, mời đầu bếp nổi tiếng Hoa Đông tới nấu ăn. Tứ Hải à, mấy thứ này chắc tốn kha khá nhỉ?"
"Chút tiền lẻ thôi ạ, chỉ cần cậu hài lòng là tốt rồi!"
Triệu Tứ Hải cười khà khà nói, khiến người ta cảm thấy anh ta rất kính trọng người lớn.
Mà ở trong góc của biệt thự, một người đàn ông đeo kính có thẻ phóng viên trước ngực đang đứng.
Bên cạnh đặt một cái giá máy quay phim.
Trong tay của ông ta còn cầm latop, đang ghi lại gì đó:
"Triệu Tứ Hải đãi tân gia, mời tất cả họ hàng đến, lần này, tất nhiên là nở mày nở mặt với bà con trong gia đình. Giờ điều làm tôi tò mò nhất chính là Lâm Hàn - đứa con rể trời đánh của nhà họ Dương đang có cảm nghĩ gì".
"Triệu Tứ Hải nói người này rất sĩ diện, cho dù trong lòng cực kỳ khó chịu và không phục, nhưng lại không có biểu hiện ra mặt. Lát nữa anh ta tới đây, nhìn thấy biệt thự, thì cái dáng vẻ cố nén sự ghen tỵ và ấm ức ấy xuống, chắc chắn sẽ rất buồn cười".
...
"Ồ, em trai Lâm Hàn đến rồi kìa!"
Triệu Tứ Hải quay đầu, thấy Lâm Hàn bèn vẫy tay với anh:
"Nhanh nhanh nhanh, tới đây nào!"
"Lâm Hàn đến à?", đám họ hàng kia cũng nhìn về phía anh.
Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đi tới trước cổng biệt thự.
"Cậu ta chính là Lâm Hàn hả?"
"Nhìn gầy ròm vậy, tôi nghe nói cậu ta ăn không rỗi nghề à!"
"Nghe nói là một thằng vô dụng, chẳng có công việc đàng hoàng nào hết, hàng ngày chỉ trông chờ Tiểu Lệ đi làm nuôi cậu ta thôi!"
Có mấy người bà con lần đầu nhìn thấy Lâm Hàn, đều giơ tay chỉ trỏ đánh giá anh.
"Tên nhóc này không có việc làm thì cũng thôi!"
Ông cậu Trần Đại Lâm hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn Lâm Hàn:
"Cậu ta không làm việc, mỗi ngày chỉ ở nhà ăn no chờ chết, tuy vô dụng mà không ảnh hưởng tới người khác thì cũng chẳng sao!"
"Quan trọng là cậu ta còn vô lễ! Trần Tùng vất cả lắm mới thi đậu công chức, mà bởi vì nó láo toét ăn nói hỗn hào với cấp trên con tôi, đã khiến thằng nhỏ vuột mất công việc nhân viên nhà nước!"
"Đù, còn có chuyện đó nữa hả?"
"Sao chẳng nghe nói gì vậy!"
"Không ngờ tên nhóc này lại là loại người đó, ngay cả phép tắc cơ bản cũng không biết?"
"Đối với cấp trên thì phải cung kính chứ!"
Đám họ hàng kia đều xem thường, ngao ngán nhìn Lâm Hàn.
Đa số bọn họ là bà con bên nhà Triệu Tứ Hải.
"Em trai Lâm Hàn này, cậu thấy biệt thự của tôi thế nào?", Triệu Tứ Hải chỉ chỉ vào biệt thự sau lưng nói.
Ông cậu Trần Đại Lâm trợn mắt: "Lâm Hàn, cậu nói câu đó không sợ xoắn đầu lưỡi hả! Đây chính là biệt thự trên núi Vân Mộng đó! Cậu còn bảo cũng bình thường".
"Thì nó thật sự thường thôi mà", Lâm Hàn thành thật đáp.
Căn biệt thự này chỉ là loại thường thôi, vườn hoa rồi bể bơi cũng không có, diện tích thì thua xa nhà Lâm Hàn, còn chẳng bằng căn biệt thự của nhà họ Tống ở Sky Garden nữa.
Lý do nó đắt chắc có lẽ là vì tọa lạc trên núi Vân Mộng thôi.
Theo như lời Triệu Tứ Hải thì mua căn biệt thự này hết hơn 10 triệu tệ.
"Ha ha, Lâm Hàn, lẽ nào cậu cho rằng bản thân ở trong căn biệt thự lớn kia nên mình cũng coi như là người giàu hả!", chú hai Trần Đại Cường cười khẩy:
"Cậu đừng quên, căn biệt thự kia là công ty cấp cho Tiểu Lệ, quyền đứng tên cũng không có, cậu chỉ ở nhờ thôi!"
"Đúng vậy, biệt thự này của anh Tứ Hải là có giấy tờ đứng tên đàng hoàng!", Trần Tùng liếc Lâm Hàn, khinh thường nói:
"Còn anh, chưa biết chừng, ngày nào đó sẽ bị đuổi cổ ra khỏi biệt thự kia đấy!"
"Tên Lâm Hàn kia vào ở trong biệt thự nên tư tưởng cũng thay đổi, quên mất mình là một thằng vô tích sự!"
"Vậy mà lại nói biệt thự của Tứ Hải cũng bình thường thôi, Lâm Hàn cậu ta không dựa hơi Tiểu Lệ thì có tư cách ở trong biệt thự hả?"
Đám họ hàng kia anh một câu tôi một câu chỉ trỏ Lâm Hàn.
"Mời mấy người trước khi nói thì nhìn lại xem mình đang ở trong căn nhà thế nào, ok?", Lâm Hàn liếc bọn họ nói:
"Không ăn được nho thì chê nho chua à, biệt thự kia của tôi là căn tốt nhất trên núi Vân Mộng, nếu so thì căn này thật sự chỉ thường thôi, tôi nói có sai sao?"
"Hơn nữa, đa số đám các người đều ở trong khu chung cư cầu thang bộ đúng không! Còn có mấy người ở nhà tường đất nữa. Có tư cách gì mà nói Lâm Hàn tôi?"
Lời này vừa ra, sắc mặt đám họ hàng đều thay đổi hẳn, không biết nên đáp lại thế nào.
Bọn họ đúng là có chút ghen tỵ với Lâm Hàn vì được ở trong biệt thự, nên mới chế giễu anh nhiều như vậy.
Tên vô tích sự kia cũng xứng ở biệt thự ư?
Nghĩ vậy, ai ai cũng ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là người ta tốt số được ở đấy, nó khiến bọn họ khó chịu, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
"Vả lại, nói Lâm Hàn tôi là thằng vô tích sự hả, ha ha, tôi thế đấy, mấy người làm gì được tôi?", Lâm Hàn nhếch mép cười:
"Tôi tệ thì có vợ giỏi giang là được! Cô ấy là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, lương một năm cao hơn thu nhập của cả nhà mấy người không biết bao nhiêu lần! Nói gì thì nhà chúng tôi cũng giàu hơn rồi!"
"Mấy người có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi?"
Đám họ hàng nghe vậy gương mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, tức run người.
"Đáng ghét, thằng vô dụng này bám váy vợ mà còn tự hào như thế hả!"
"Ối giời ôi! Tức chết tôi rồi!"
"Loại vô tích sự ấy đúng là may mắn tám đời mới cưới được người vợ tốt như Tiểu Lệ!"
Ai cũng tức nghiến răng kèn kẹt.
Lúc này, lại có một chiếc xe khách chạy tới.
Cửa xe mở ra, bố vợ Dương Cảnh Đào và mẹ vợ Trần Diễm Diễm bước xuống, đằng sau còn có một cô gái.
Cô gái ấy có gương mặt xinh đẹp hao hao Dương Lệ.
Đó đúng là Dương Khiết.
Cô ấy giơ gậy selfie, lắc lắc tay với màn hình:
"Tạm biệt mọi người, tôi phải đi ăn cỗ mừng tiệc tân gia của anh rể đây!"
Hiển nhiên là Dương Khiết đang livestream.
Sau khi tắt live, Dương Khiết nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hàn, cười hì hì gọi:
"Anh rể hai!"
Cô ấy hô xong bèn chạy tới bên cạnh Lâm Hàn.
Trên xe khách lại đi xuống hai người, đó là một người đàn ông trung niên mặt mày đã có nếp nhăn và một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Hai người ấy chính là chú Tư Trương Đức Thuận và Trương Đào.
"Bố!"
Triệu Tứ Hải nhìn thấy Dương Cảnh Đào lập tức bước tới tiếp đón, sau đó chào hỏi Trương Đức Thuận:
"Cháu chào chú Tư!"
"Chào cháu, Tứ Hải!", Trương Đức Thuận cười đáp.
Dương Cảnh Đào gật đầu với Triệu Tứ Hải, chắp tay sau lưng nhìn căn biệt thự trước mắt, khen:
"Tứ Hải, con làm tốt lắm, có thể vào ở trong biệt thự núi Vân Mộng! Bố rất hài lòng về con!"