Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 297: Anh chàng đẹp trai



Vương Hổ không tài nào ngờ đến lại gặp Lâm Hàn ở đây.

Thân phận Lâm Hàn là gì đương nhiên Vương Hổ biết rõ.

Cậu ấy là người đã cứu mạng anh Cực nên địa vị rất được tôn trọng.

Hơn nữa, đại ca Ngô Xuyên cũng do một tay Lâm Hàn nâng đỡ đi lên.

Từ tận đáy lòng, Vương Hổ luôn vô cùng sợ sệt và sùng bái Lâm Hàn.

Mà lúc này, Lâm Hàn lại đặt một ngón tay trên môi, yên lặng ra hiệu đừng lên tiếng.

Dĩ nhiên Vương Hổ biết, Lâm Hàn đang muốn bảo hắn im lặng, đừng gọi lung tung.

Hắn liền cúi đầu nhìn giày da mới toanh của mình, không thấy hạt bụi nào trên đó mới thở hơi ra.

Đứng trước mặt cậu Lâm thì phải chỉnh tề mới được.

"Trần Nam, mày nhanh chọn một trong hai ngay đi!", Vương Hổ lườm Trần Nam, có chút mất kiên nhẫn.

"Vương Hổ, quán bar này của Lý Vọng Sơn để lại cho tao, anh ta cũng giúp đỡ tao rất nhiều. Nếu tao đồng ý theo điều kiện của mày, đầu quân cho Ngô Xuyên, thì tao làm sao còn mặt mũi mà gặp Lý Vọng Sơn đây?", Trần Nam đanh mặt nói:

"Trước đó mày nói với tao, bảo tao đầu quân cho Ngô Xuyên và giao 70% cổ phần quán bar cho mày, nếu tao làm theo thì có khác gì quán bar này là của họ Vương mày đâu!"

"Nói thế là mày không đồng ý đúng không?"

Ánh mắt Vương Hổ trong nháy mắt trở nên rét buốt, toàn thân toát ra hơi lạnh:

"Thế thì từ hôm nay, quán bar Dạ Sắc ở đường Hồng Kỳ sẽ bị xóa sổ!"

Hắn cũng lười nói thêm, ngoắc tay về phía mấy tên đàn em, bọn họ giơ gậy sắt, ống thép, gậy bóng chày trong tay lên, bắt đầu ra tay.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt Trần Nam dần hiện lên tia tuyệt vọng.

"Làm sao, làm sao bây giờ!"

Hà Lộ đứng một bên sốt ruột kéo vạt áo Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, anh giúp một tay với! Không thì quán bar Dạ Sắc của chúng tôi tan tành mất!"

Vương Hổ liếc mắt nhìn Lâm Hàn, thấy Lâm Hàn không nói tiếng nào nghĩa là ngầm đồng ý để hắn ra tay, hắn liền quát lớn:

"Đập cho tao!"

"Dạ, anh Hổ!"

"Đập nát quán bar này đi!"

Mấy tên đàn em xông lên bắt đầu đập phá.

"Lâm Hàn! Lâm Hàn!"

Hà Lộ hô to, nước mắt trào ra: "Anh có bản lĩnh như vậy, anh giúp một tay đi mà!"

Cô ta đã làm việc ở quán bar này cũng được một năm rồi, nên rất có cảm tình với quán bar Dạ Sắc, cô ta không đành lòng nhìn quán bar này bị đập phá.

"Tiểu Lộ, đừng nói nữa!"

Trần Nam xua xua tay: "Chú em Lâm Hàn này cũng không thân thiết gì với chúng ta, cậu ấy không cần phải xả thân mạo hiểm đâu. Nếu như quán bar bị phá bỏ như vậy cũng tốt, xem như tôi cũng không phụ lòng Lý Vọng Sơn rồi".

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Trong chớp mắt, mấy băng ghế bị hất ngã đập nát.

Một tên đàn em cầm gậy sắt hung hăng quét sạch tủ để rượu đằng sau quầy bar.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

...

Một hàng rượu whisky rớt xuống đất bể nát bấy, mùi rượu lan tỏa khắp nơi.

Chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt Trần Nam gần như đã tuyệt vọng, anh ta không đành nhìn tiếp nên đã nhắm chặt hai mắt lại, khóe mi dường như đã ứa nước mắt.

Quán bar này không chỉ đơn thuần là của Lý Vọng Sơn cho ông ta.

Đồng thời, ông ta cũng dốc biết bao tâm huyết vào, xem nó như con của mình vậy.

Hôm nay nó sẽ bị đập nát, sao lại không đau lòng cho được.

"Đợi đã!"

Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Hàn vang lên.

Tuy rằng rất bình thản, nhưng lọt vào tai Vương Hổ thì cứ như là sấm rền bên tai.

"Tất cả dừng tay!"

Vương Hổ vội vàng hét lớn.

Mấy tên đàn em rối rít dừng lại, khó hiểu nhìn Vương Hổ.

Trần Nam tò mò mở to mắt nhìn Lâm Hàn, chẳng lẽ Lâm Hàn định ra tay ngăn cản những người này sao?

"Trần Nam, rượu ngon như vậy đập vỡ hết thì tiếc lắm", Lâm Hàn mở miệng nói: "Tôi muốn đề nghị một cách hòa hoãn, anh thấy sao?"

"Cách gì?", Trần Nam tò mò hỏi.

"Hiện tại Vùng Xám ở thành phố Đông Hải đã do Ngô Xuyên thống nhất, điều này căn bản đã xác định rồi, không có gì có thể ngăn trở được", Lâm Hàn nói:

"Thế nên, cách của tôi là anh hãy đầu quân cho Ngô Xuyên, công nhận vị trí lãnh đạo của Ngô Xuyên. Còn về quán bar này, anh vẫn cứ kinh doanh, và Vương Hổ sẽ không lấy một chút cổ phần nào cả. Như thế không phải vẫn bảo toàn được quán bar của anh sao?"

"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết tôi nói là anh phải công nhận vị trí lãnh đạo của Ngô Xuyên".

Nghe đến đây, ánh mắt Trần Nam chợt lóe, nhưng rồi lại cười khổ nói:

"Chú em Lâm Hàn à, cậu không thuộc về Vùng Xám, nên không biết được sự khắc nghiệt của Ngô Xuyên. Chỉ cần là sản nghiệp dưới tay Lý Vọng Sơn, lúc thu vào nhất định phải giao ra 70% cổ phần của sản nghiệp, thì mới còn quyền làm chủ. Quy định này do chính Ngô Xuyên đặt ra, dưới trướng bắt buộc phải tuân theo".

"Mà Vương Hổ này cũng chỉ là một tên đàn em của Ngô Xuyên, hắn làm sao có thể làm trái lệnh mà đồng ý lời đề nghị này đây?"

"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, những sản nghiệp trong tay Lý Vọng Sơn, hoặc là để Ngô Xuyên đổ vốn vào và nắm giữ số cổ phần lớn, hoặc là bị phá nát", Hà Lộ cũng xen vào.

"Vương Hổ này không thể chống lại được mệnh lệnh của Ngô Xuyên đâu".

"Chuyện này anh nói với tôi có ích gì, anh phải bàn với Vương Hổ chứ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Không thể không nói, lời đề nghị của Lâm Hàn đã làm Trần Nam lung lay.

Bởi vì nếu vẫn giữ lại được quán bar, ắt hẳn đã không phụ lòng Lý Vọng Sơn rồi.

Còn chuyện có công nhận địa vị của Ngô Xuyên trong giới hay không cũng không mấy quan trọng.

Nhưng, Vương Hổ sẽ đồng ý sao?

Trần Nam nhìn về phía Vương Hổ, há miệng muốn nói ra lời đề nghị, nhưng lại chợt thở dài không nói nên lời.

Ông ta vẫn cho rằng, Vương Hổ không thể nào đồng ý được.

Bởi vì chuyện giao ra 70% cổ phần là lệnh của Ngô Xuyên, Vương Hổ làm sao có gan cãi lệnh?

"Lời đề nghị vừa rồi của anh chàng đẹp trai này cũng không tệ! Tao có thể cân nhắc lại!"

Bỗng nhiên Vương Hổ mở miệng, hắn đang ngồi trên ghế cẩn thận lau giày da.

Câu nói này vừa thốt ra, cả Trần Nam và Hà Lộ đồng loạt ngây người.

"Vương Hổ, mày không đùa với bọn tao chứ?", sắc mặt Trần Nam thay đổi, không kiềm được hỏi:

"Chỉ cần tao công nhận địa vị lãnh đạo của Ngô Xuyên, chuyện 70% cổ phần bỏ qua sao? Mày sẽ không động vào quán bar Dạ Sắc của tao nữa?"

"Bộ nhìn tao giống đang nói đùa lắm à?", Vương Hổ nhướng mày: "Chỉ cần mày công nhận địa vị của anh Xuyên, tao đồng ý không tới gây phiền phức cho quán bar của mày nữa".

"Nhưng nếu mày làm thế chẳng khác gì đang cãi lệnh Ngô Xuyên, mày không sợ đến khi tin này lọt vào tai Ngô Xuyên, anh ta sẽ hỏi tội mày sao?"

Trần Nam hỏi lại, vẫn chưa thể tin Vương Hổ sẽ đồng ý.

"Ba ngày sau, anh Xuyên sẽ kế thừa vị trí của anh Cực. Cho nên trong ba ngày này, anh Xuyên mong muốn toàn bộ thế lực xã hội đen phải được thống nhất. Anh ấy có nói, dù có nhượng bộ một chút thì cũng không sao", Vương Hổ bình thản đáp.

"Anh Xuyên chẳng cần cổ phần gì đâu, dẫu sao những sản nghiệp còn lại cũng nhỏ, có bao nhiêu bổ béo đâu chứ. Điều anh ấy muốn là thống nhất, chân chính thống nhất hết tất cả!"

"Chỉ cần bọn mày công nhận địa vị của anh Xuyên là được rồi. Mà đương nhiên không chỉ công nhận bằng miệng, sau này có cần dùng đến chỗ bọn mày thì phải chấp nhận, không được sơ suất".

"Cho nên tao đồng ý với lời đề nghị vừa rồi của anh chàng đẹp trai kia", Vương Hổ lại lau giày da rồi đứng dậy:

"Bây giờ, thì phải xem Trần Nam mày quyết định thế nào thôi".

"Công nhận địa vị của anh Xuyên, mọi người đều vui vẻ, tao cũng không lấy chút cổ phần nào".

"Còn nếu không thì quán bar Dạ Sắc sẽ bị xóa sổ ngay từ đây".