“Tôn Hàn Các là gì?”, Lâm Hàn tò mò nhìn gã đeo kính râm.
“Cậu không biết Tôn Hàn Các?”, gã đeo kính râm hơi sửng sốt, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Không biết Tôn Hàn Các chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lâm Hàn nói.
“Rất không bình thường, bây giờ người ở Vùng Xám tại thành phố Đông Hải này không biết tới Tôn Hàn Các chúng tôi thực sự rất ít”, gã đeo kính râm cười bất đắc dĩ, giải thích:
“Tôn Hàn Các là tổ chức mà anh Xuyên đích thân thành lập thời gian gần đây. Những người được vào Tôn Hàn Các đều do anh Xuyên tuyển chọn kỹ lưỡng, đồng thời Tôn Hàn Các chúng tôi chỉ cần có trách nhiệm với anh Xuyên và chỉ nghe lệnh của một mình anh Xuyên”.
“Thì ra là thế”.
Lâm Hàn gật đầu, không ngờ Ngô Xuyên còn thành lập tổ chức mang tên Tôn Hàn Các. Nhưng cái tên này cũng không tệ, Tôn Hàn, chắc từ này mang ý nghĩa tôn trọng Lâm Hàn.
“Để tôi giới thiệu cho cậu những lợi ích khi tham gia Tôn Hàn Các chúng ta”.
Gã đeo kính râm nói tiếp: “Về vấn đề tiền bạc cậu không cần phải lo lắng, mỗi tháng đảm bảo cậu sẽ nhận được không ít hơn hai mươi ngàn tệ. Đồng thời cứ nửa năm sẽ được chia tiền hoa hồng từ các sản nghiệp thuộc khu vực Vùng Xám. Tổng hợp lại, một thành viên bình thường của Tôn Hàn Các sẽ có mức lương khoảng năm, sáu trăm ngàn một năm. Dù sao nếu tiền lương không cao thì sẽ chẳng ai chịu bán mạng cho anh Xuyên, đúng không?”
“Thứ hai là tính chất của Tôn Hàn Các chúng tôi. Ở khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải, các thành viên của Tôn Hàn Các có đặc quyền lớn, có thể áp dụng luật gia đình với đại ca, đàn em và những người khác dưới quyền mình. Đương nhiên với tiền đề là những người này phạm vào luật gia đình, ví dụ như lừa dối chủ, tiêu diệt tổ tiên hay phản bội anh Xuyên…”
“Có Tôn Hàn Các, địa vị thống trị của Ngô Xuyên càng thêm ổn định”, Lâm Hàn sờ cằm, nghĩ thầm.
“Người anh em, đãi ngộ của Tôn Hàn Các chúng tôi với các thành viên rất tốt, dù là tiền lương hay quyền lực đều khiến người khác phải ghen tỵ đỏ mắt”, gã đeo kính râm mỉm cười với Lâm Hàn:
“Ở Vùng Xám của thành phố Đông Hải này, mỗi ngày có hàng ngàn người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, muốn được gia nhập Tôn Hàn Các của chúng tôi”.
“Vừa nãy tôi thấy thân thủ cậu không tồi, có thể khống chế Khương Khang mà không bị chút tổn hại. Thế nào, cậu có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?”, gã đeo kính râm cười tươi dụ dỗ:
“Với thân thủ này, chắc chắn cậu sẽ được anh Xuyên trọng dụng. Đến lúc đó, việc trở thành phó các chủ cũng không phải không có khả năng! Khi ấy, xe sang, người đẹp, quyền lực, cái gì cũng có”.
“Cảm ơn lời mời, nhưng tôi không muốn gia nhập”.
Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.
Nụ cười trên mặt gã đeo kính râm cứng đờ, cho rằng mình nghe nhầm: “Người anh em, ý cậu là cậu từ chối gia nhập?”
“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu.
“Không phải chứ!”
Gã đeo kính râm sửng sốt, gã không ngờ đãi ngộ tốt như thế mà Lâm Hàn lại từ chối, hơn nữa anh còn trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ.
“Cậu cân nhắc lại đi, thân thủ cậu tốt như vậy, nếu không gia nhập Tôn Hàn Các thì thật sự rất lãng phí”, gã ta lại nói.
“Không cần cân nhắc, tôi sẽ không gia nhập”.
Vẻ mặt Lâm Hàn bình tĩnh, anh quay người trở lại phòng khách.
Đùa à, Tôn Hàn Các này vốn dĩ được lập nên vì Lâm Hàn, bây giờ gã đeo kính râm lại mời anh gia nhập Tôn Hàn Các, thật vô lý biết mấy.
“Không phải là đầu thằng nhóc này có vấn đề gì đấy chứ! Đãi ngộ tốt như thế mà lại từ chối”.
Gã đàn ông đeo kính râm ngây người nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, một lát sau gã vẫn chưa phản ứng lại được.
Trở lại phòng khách, Hà Lộ lập tức chạy tới chỗ Lâm Hàn, tò mò hỏi:
“Lâm Hàn, người vừa nãy gọi anh ra nói gì vậy?”
Thạch Tông cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ đầy tò mò.
Cả phòng khách đều im lặng, ai cũng đồ dồn ánh mắt vào Lâm Hàn.
Xét cho cùng gã đeo kính râm đó cũng là người của Tôn Hàn Các, địa vị rất cao, gã nói chuyện với Lâm Hàn nên đương nhiên mọi người đều sẽ tò mò.
“Tên đó mời tôi gia nhập Tôn Hàn Các”, Lâm Hàn hờ hững trả lời.
“Người anh em, chuyện tốt đấy!”
Mắt Thạch Tông sáng lên, đầy hâm mộ: “Gia nhập Tôn Hàn Các, có thể nói bắt đầu từ hôm nay cậu đã cá chép hoá rồng rồi đấy!”
“Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn là thằng đàn em nữa mà đã là người nắm đặc quyền trong tay, dù Trần Nam thấy cậu cũng phải đối xử một cách tôn kính!”
“Không ngờ Tôn Hàn Các lại mời thằng nhóc này tham gia!”
“Đúng là số cứt chó mà!”
“Tôi cũng muốn gia nhập Tôn Hàn Các, nhưng không có cơ hội!”
“Thằng nhóc này lên như diều gặp gió vậy!”
Nghe Lâm Hàn nói thế, mọi người trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đầy hâm mộ, thậm chí có chút ghen tỵ.
“Tôi từ chối lời mời của anh ta rồi”, Lâm Hàn lại nói.
Lời này vừa dứt, cả phòng khách bỗng chốc im lặng.
“Cậu… cậu từ chối rồi?”, Thạch Tông trợn to hai mắt, khó tin cất lời:
“Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại từ chối à? Không phải chứ!”
“Tôi thật sự đã từ chối”, Lâm Hàn trả lời.
“Chết tiệt, Lâm Hàn, tại sao anh lại từ chối!”, Hà Lộ cũng ngẩn ra, có phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Mặc dù cô ta không biết Tôn Hàn Các là tổ chức gì, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, hiển nhiên Tôn Hàn Các này chắc chắn không đơn giản.
Chuyện tốt như thế mà Lâm Hàn lại từ chối, anh nghĩ thế nào vậy?
“Tên nhãi này là đầu đất à?”
“Ngu ngốc!”
Mọi người trong phòng khách nhìn Lâm Hàn, đột nhiên không nói nên lời, bắt đầu mỉa mai anh.
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập Tôn Hàn Các, thế mà cậu ta lại từ chối! Không có não à?”
“Đúng thế! Cơ hội đã dâng tới tận cửa mà còn từ chối!”
“Thật sự không hiểu mạch não của thằng ranh này thế nào, chắc là khác với người bình thường!”
“80% là do kiêu ngạo, coi thường Tôn Hàn Các đây mà!” . Truyện Việt Nam
“Ừ, coi bản thân là thiên thần, Tôn Hàn Các không chứa nổi vị thần là cậu ta!”
…
Lâm Hàn lười để tâm những lời bàn tán này, anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
Hà Lộ cũng ngồi cạnh anh nói liên tục không ngừng, phàn nàn đầu óc Lâm Hàn có vấn đề, từ chối cơ hội tốt như thế.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Trần Nam cũng bước vào phòng khách.
Lúc này máu trên mặt ông ta đã được lau sạch, toàn bộ khuôn mặt được quấn bằng băng gạc trắng, chỉ để lộ đôi mắt, trông rất yếu ớt.
“Anh Nam!”
Hà Lộ vội vàng đi tới, đỡ Trần Nam ngồi xuống:
“Anh Nam, anh thấy thế nào rồi?”
“Ngoại trừ đầu hơi choáng ra thì không có vấn đề gì lớn”, Trần Nam xua tay.
“Trần Nam, mày biết không? Tên nhóc này rất có khí phách!”, Thạch Tông bước lại, liếc nhìn Lâm Hàn.
“Hửm? Có ý gì?”, Trần Nam hơi sững sờ.
“Vừa nãy người của Tôn Hàn Các mời cậu ta gia nhập nhưng cậu ta từ chối rồi”, Thạch Tông nói.
“Cái gì? Người anh em Lâm Hàn, cậu từ chối lời mời gia nhập Tôn Hàn Các rồi hả?”, mặt Trần Nam biến sắc, ảo não vỗ đùi:
“Người anh em! Không phải cậu sốt cao nên não hỏng rồi chứ? Tôn Hàn Các đã mời cậu gia nhập rồi mà cậu còn từ chối!”
Ông ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt chỉ tiếc rẻ.
“Đúng vậy, tôi từ chối rồi”, Lâm Hàn đáp lời.
“Ôi trời!”
Trần Nam giậm chân: “Cơ hội tốt như thế mà cậu lại từ chối? Tại sao chứ? Nếu gia nhập Tôn Hàn Các thì cậu sẽ lên như diều gặp gió!”