“Như vậy, cùng với sự giúp đỡ của ông Thang, chúng ta có thể kiểm soát nguồn dư luận của truyền thông. Vấn đề này, tạm coi như đã ổn định”, cuối cùng Hồng Chính nói.
“Chú hai, biện pháp đối phó này của chú được lắm”.
Hồng Đạp Thiên gật đầu: “Nhưng anh cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ đâu. Với sự tức giận của người dân, cho dù kiểm soát được nguồn dư luận, công nhân không còn đình công nữa và làm việc bình thường thì chúng ta vẫn sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng dân chúng Kim Lăng. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của nhà họ Hồng trong tương lai”.
“Anh cả, ý anh là gì?”, mắt Hồng Chính loé lên.
“Đã làm thì phải làm cho thoả đáng một chút, cân nhắc mọi phương diện. Giải quyết được hai vấn đề truyền thông, dư luận và công nhân đình công, còn một vấn đề nữa là sự phẫn nộ của dân chúng”.
Hồng Đạp Thiên trầm tư, là chủ gia đình, ông ta cân nhắc phạm vi vấn đề ở vị trí cao hơn Hồng Chính:
“Ý anh là đẩy một người ra làm lá chắn, chống lại sự tức giận của người dân”.
“Em hiểu rồi anh cả!”
Hồng Chính nói ngay: “Buổi họp báo lát nữa, ngoài việc tuyên bố những chuyện em vừa nói, em cũng sẽ ôm hết mọi trách nhiệm về mình, em sẽ chủ động từ chức trước công chúng, không phụ trách việc kinh doanh của nhà họ Hồng nữa!”
“Chú hiểu là được rồi!”, Hồng Đạp Thiên khẽ cười: “Đương nhiên, chú từ chức chỉ là ngoài mặt thôi, lừa gạt công chúng. Người thực sự phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Hồng vẫn là chú”.
“Vâng!”, Hồng Chính gật đầu: “Như vậy ba vấn đề lớn là dư luận, đình công, sự phẫn nộ của dân chúng đều được giải quyết! Bây giờ em muốn xem Trần Nam và Lâm Hàn sẽ có thủ đoạn gì!”
“Biện pháp đối phó đã được thống nhất, chúng ta hãy thông báo ngay đi”.
Hồng Đạp Thiên nói, trong mắt lại hiện lên vẻ hưng phấn, ông ta muốn xem đối thủ của mình sẽ đáp trả thế nào.
“Nếu chuyện này cứ vậy được giải quyết thì nhàm chán quá. Hơn nữa chỉ cần có bố ở đây, nhà họ Hồng không thể sụp đổ!”
…
12 giờ trưa.
Bệnh viện nhân dân Kim Lăng.
“Chú em Lâm Hàn, không ổn rồi!”
Trần Nam đang nằm trên giường lướt điện thoại, đột nhiên lớn tiếng nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hàn để điện thoại xuống, anh đang nói chuyện với vợ.
Dương Lệ đã chuyển đến Hilton sống, trước mắt mọi thứ đều an toàn, nhưng bên phía quản lý tài sản của biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa gọi điện cho Lâm Hàn, nói rằng biệt thự của anh đã bị đập phá.
Lâm Hàn đoán chắc 80% là do người của nhà họ Hồng làm.
“Vừa rồi nhà họ Hồng mở cuộc họp báo, Hồng Chính đã nhận lỗi chuyện nhà máy kia, đồng thời tuyên bố từ chức, ông ta chủ động trợ cấp cho mỗi công nhân nhà máy nhà họ Hồng 100 ngàn tệ”.
“Tôi đoán rằng sáng mai công nhân sẽ đi làm như bình thường”.
Vẻ mặt Trần Nam nghiêm túc: “Những biện pháp này đã ém hết những chuyện lúc trước rồi!”
“Hơn nữa Hồng Chính còn tuyên bố nhà họ Hồng đã lấy lại toàn bộ cổ phần của nhà máy, đồng thời cũng cho phóng viên xem hợp đồng”.
“Điều quan trọng hơn là bây giờ các phương tiện truyền thông báo chỉ ở Hoa Đông hoàn toàn không thấy tin tức tiêu cực về nhà họ Hồng nữa. Bài báo, video, status… đều đã bị xoá sạch, tìm kiếm cũng không thấy nữa!”
“Thủ đoạn cao tay!”
Ánh mắt Lâm Hàn loé lên, cho dù anh có thù với nhà họ Hồng, nhưng anh cũng phải khâm phục sự quyết đoán trong thủ đoạn của đối phương.
Hồng Chính đã thừa nhận sai lầm và từ chức, dập tắt cơn tức giận của người dân.
Trợ cấp cho công nhân 100 ngàn tệ để giải quyết vấn đề công nhân đình công, phải biết 100 ngàn tệ là thu nhập trong hai năm của những công nhân đó.
Có nhiều tiền trong tay như vậy, đương nhiên công nhân sẽ không còn gây rắc rối nữa.
Sau đó nhà họ Hồng lại xoá tất cả các tin tức tiêu cực và kiểm soát nguồn dư luận.
Cách đối phó với từng vấn đề đều khiến Lâm Hàn khen ngợi.
“Dù sao nhà họ Hồng cũng là một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông, có lịch sử hàng trăm năm, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì không xứng được gọi là thế gia”, Lâm Hàn vuốt cằm:
“Hơn nữa tất cả các tin tức về nhà họ Hồng đều đã bị xoá, rõ ràng là cơ quan chính phủ đã nhúng tay vào. Hơn nữa còn là nhân vật lớn, nếu không các tổ chức truyền thông sẽ không nghe lời như vậy”.
“Lâm Hàn, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Trần Nam hỏi.
“Để tôi suy nghĩ đã”.
Lâm Hàn trầm tư, anh nói:
“Việc trước mắt chúng ta cần làm là đảm bảo an toàn cho những người xung quanh. Nhà họ Hồng đã cử người đến biệt thự của tôi, hiển nhiên là muốn động tới người thân của tôi. Tôi vẫn lo lắng cho vợ tôi, bây giờ tôi sẽ đến Hilton, đón vợ tôi đến đây. Cô ấy ở bên cạnh, tôi mới yên tâm”.
“Còn ứng phó như thế nào, tôi sẽ mời cụ Đường qua bàn bạc”.
“Được!”, Trần Nam gật đầu.
…
Khách sạn Hilton.
“Cái gì, phải đi ư?”
Dương Cảnh Đào cầm cốc cà phê ngồi trên ghế sofa, nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ rồi lắc đầu:
“Nếu đi thì hai đứa đi đi, bố không đi. Căn phòng tổng thống này ở rất thoải mái, có người đưa đồ ăn tới, còn có cà phê, mà phong cảnh cũng đẹp. Bố chưa được sống cuộc sống thế này bao giờ”.
“Bố, bố đi với chúng con đi. Chồng con nói nếu không đi có thể sẽ gặp nguy hiểm”, Dương Lệ cầu xin.
“Nguy hiểm? Có thể gặp nguy hiểm gì?”
Dương Cảnh Đào lườm một cái, chẳng thèm quan tâm: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, vấn đề trị an rất tốt, bố không tin có người có thể giam cầm mình! Hơn nữa đây còn là phòng tổng thống của khách sạn Hilton, hệ thống an ninh rất tốt, không thể gặp nguy hiểm!”
“Lâm Hàn, có phải cậu động đến người nào ở bên ngoài không?”
Nói đến đây, Dương Cảnh Đào tập trung vào Lâm Hàn: “Nói cho tôi biết, nếu cậu động đến người nào có máu mặt thì đừng chờ mong tôi lau mông cho cậu!”
“Nể mặt vợ tôi, tôi hỏi ông lần cuối, ông có đi theo tôi không?”, Lâm Hàn lười phải nói nhiều lời với Dương Cảnh Đào.
“Vừa nãy tôi nói rồi, tôi sống ở đây rất thoải mái, tôi không đi”, Dương Cảnh Đào nói.
“Được”, Lâm Hàn không nói thêm nữa, anh đưa Dương Lệ ra khỏi Hilton.
Còn về phần Dương Khiết, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn livestream ngoài trời, cô ấy đã ở khách sạn khác từ lâu rồi.
Sau khi rời khỏi Hilton cùng Dương Lệ, Lâm Hàn đưa cô đến thẳng Eiffel của Đường Quế Hùng.
Đứng sau Eiffel là nhà họ Thẩm, nếu nhà họ Hồng muốn làm chuyện gì quá giới hạn thì cũng phải cân nhắc đến thái độ của nhà họ Thẩm.
Khi đến Eiffel, Lâm Hàn sắp xếp phòng ở cho Dương Lệ trước, sau đó anh đến phòng làm việc của Đường Quế Hùng để thảo luận bước tiếp theo với ông cụ.
…
“Ông chủ, đã tìm thấy vị trí của Lâm Hàn và Trần Nam ạ”.
Trong trang viên nhà họ Hồng, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng bước vào nhà, trầm giọng nói.
“Ở đâu?”, Hồng Đạp Thiên hỏi.
Vấn đề dư luận đã được giải quyết, bây giờ họ cần tìm ra kẻ đầu sỏ gây chuyện để cho một bài học.
“Trần Nam đang ở bệnh viện nhân dân Kim Lăng, nơi ở khác của Lâm Hàn là khách sạn Hilton, vợ và bố vợ cậu ta cũng ở đó”, người đàn ông nặng nề đáp.
“Bệnh viện nhân dân là bệnh viện công, có người của chính quyền ở đó, nếu chúng ta đến bắt người sẽ rất bất tiện, gây ra ảnh hưởng không tốt”.
Hai mắt Hồng Đạp Thiên loé lên, ông ta lập tức nói:
“Bây giờ phái người đến Hilton để bắt người nhà Lâm Hàn. Nhớ, thuộc hạ của Lâm Hàn rất nhiều, đưa tất cả người theo, đề phòng chuyện ngoài ý muốn!”
“Vâng thưa ông chủ!”
…
Khách sạn Hilton!
Rầm!
Cửa phòng bị đạp mở.
“Ai mà mất lịch sự thế hả?”
Dương Cảnh Đào đang nằm trên ghế sofa, trừng mắt nhìn về phía cửa.