"Đệch! Tao cho vợ sắp cưới của tao uống rượu thì liên quan cái méo gì mày, đừng có mà xía vào chuyện của người khác!"
Vương Xuân giãy giụa bò từ dưới đất dậy, đưa tay lau máu trên mép, tức đến hai mắt đỏ ngầu:
"Quán bar bọn mày tuổi chó cắn người hả?"
Trước mặt Vương Xuân là một người đàn ông cao to mặc vest, ánh mắt người nọ lạnh như băng, nghe nói đây là ông chủ mới của quán bar Danh Hào.
Vừa rồi, Vương Xuân chỉ dụ Dương Lệ uống vài ly, định lén sờ mó tay Dương Lệ chút.
Nhưng anh ta không ngờ, còn chưa đụng được bàn tay ngọc ngà của Dương Lệ, tức thì bị người cao to này tiến tới quất cho một bạt tai, sau đó còn đạp anh ta ra khỏi quán bar nữa.
"Vợ sắp cưới? Mày chê mình sống lâu quá rồi hả, phụ nữ của anh Hàn mà mày cũng dám rờ vào, chán sống à thằng kia!"
Người đàn ông lực lưỡng này nhìn chằm chằm Vương Xuân với ánh mắt lạnh tanh, mở miệng nói:
"Lập tức cút cho tao!"
"Cút? Ở đâu ra cái kiểu làm ăn đã đánh khách còn đuổi khách nữa hả?", Vương Xuân tức điên, thêm nữa vì Dương Lệ vẫn còn ở bên trong.
Khi nãy, Dương Lệ đồng ý đi đến đây uống rượu, Vương Xuân cho rằng tối nay ẵm được Dương Lệ lên giường là nắm chắc rồi, vì thế anh ta cũng không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế này.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên, là Dương Lệ đi ra.
"Tiểu Lệ!"
Mắt Vương Xuân sáng lên, đi về hướng Dương Lệ, đồng thời cũng vươn tay muốn kéo Dương Lệ.
Bốp!
Nhanh như cắt, người đàn ông cao to đạp ra một cước, Vương Xuân lại lãnh trọn rồi lăn đùng ra đất.
"Mày bị điếc à, hay không hiểu tiếng người? Bảo mày cút mà mày còn dám đụng đến người phụ nữ của anh Hàn!", người nọ trầm giọng quát.
Dương Lệ cúi đầu nhìn Vương Xuân, ánh mắt cô đã lạnh đi từ lúc nào:
"Vương Xuân, tôi đã vừa nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không lấy anh đâu, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng có tơ tưởng nữa".
"Sau khi ly hôn, tôi cũng không lấy ai nữa, trong lòng tôi chỉ có Lâm Hàn mà thôi".
Dứt lời, cô ra khỏi quán bar, bắt một chiếc taxi rồi vội vã rời đi.
"Tại sao lại như vậy? Sao Tiểu Lệ lại đột nhiên từ chối mình?"
Vương Xuân trợn tròn mắt, ngơ ngác ngồi dưới đất, nhất thời không hiểu đầu đuôi gì cả.
Với anh ta mà nói, chuyện kết hôn với Dương Lệ là điều hiển nhiên rồi, chỉ cần anh ta chịu bỏ thời gian và công sức ra, chắc chắn anh ta sẽ làm cho Dương Lệ cảm động thôi.
Nhưng sau cùng, Dương Lệ lại bất chợt khước từ anh ta.
...
Trên xe taxi.
Chẳng biết lúc nào, trời đã đổ mưa tí tách.
Dương Lệ ngồi ở hàng ghế sau ngắm nhìn thế giới mịt mù ngoài cửa kính với ánh mắt thất thần.
Vừa rồi ngồi ở quán bar cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Đầu tiên, Dương Lệ thừa nhận bản thân rất thích, rất yêu Lâm Hàn. Nguyên nhân để cô quyết định ly hôn với Lâm Hàn cũng là bởi vì yêu anh.
Ly hôn sẽ tốt hơn cho tương lai của Lâm Hàn, Dương Lệ làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh.
Bất kể Lâm Hàn có đi khách sạn với cô gái ban nãy hay không... Dương Lệ cũng một mực yêu anh.
Điều thứ hai, nếu như ly hôn, Dương Lệ cho rằng bản thân không cần phải đi bước nữa, không bằng cứ sống độc thân nửa quãng đời còn lại.
Bởi vì cho dù cô đi bước nữa, người chồng mới cũng không thể nào mang cho cô cảm giác như Lâm Hàn, đến lúc đó cuộc sống lại càng đau khổ hơn.
Vậy không bằng cả đời độc thân, với thu nhập hiện tại, cô đủ khả năng để tự nuôi mình về sau rồi.
"Đã thế thì... Sau khi ly hôn, tự sống một mình vậy!"
Dương Lệ hít sâu một hơi: "Sau này cứ dồn hết tâm trí cho công việc, không nghĩ linh tinh nữa. Ông xã... Em mong anh sẽ có một tương lai tốt hơn".
...
"Anh Lâm, trời mưa rồi!"
Tần Liên mở cần gạt nước, cho xe chạy chậm lại, nhìn hàng dài trước mặt.
Lúc này là giờ cao điểm ở Kim Lăng, xe cộ trên đường đông đúc tấp nập, vô cùng huyên náo.
"Ừ".
Lâm Hàn gật đầu, hạ cửa kính xuống, gió lạnh xen lẫn hạt mưa tạt vào mặt, làm cơn say của anh vơi đi phân nửa, đầu óc tỉnh táo hơn khá nhiều.
Bỗng nhiên, anh nhớ lại Dương Lệ cứ một mực nói rằng cô không xứng với mình, vốn Lâm Hàn cho rằng "không xứng" ở đây chỉ là Dương Lệ tìm đại một cái cớ mà thôi.
Nhưng, Lâm Hàn hiểu rõ Dương Lệ, cô sẽ không tùy tiện nói dối như thế.
"Nói cách khác, không xứng... Thì chắc chắn bà xã thật sự cho rằng là thế, nhưng sao em ấy lại nói như vậy?"
Lâm Hàn lộ ra vẻ suy tư, anh ngẫm lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi đến Kim Lăng, muốn từ đó tìm ra được chút manh mối.
Bỗng nhiên, anh chợt nghĩ ra, anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sâu xa về sự diệt vong đột ngột của nhà họ Hồng.
Nên biết, nhà họ Hồng dù gì cũng là một thế gia, phía sau lại có một nhà quý tộc chống lưng, Lâm Hàn cũng tự cho rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào đẩy ngã được bọn họ.
Nhưng cứ đột nhiên bị sụp đổ như vậy thì rất kỳ lạ, dường có một thế lực nào đó từ trên trời rơi xuống ngăn trở vậy.
Thế lực gì mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể chĩa mũi dùi, gây áp lực cho cả nhà quý tộc kia, sau đó hủy diệt luôn nhà họ Hồng?
Ngay cả một nhà quý tộc cũng chưa chắc có năng suất làm việc nhanh đến vậy!
Nghĩ tới đây, đôi mắt Lâm Hàn khép hờ, dường như anh đã ngờ ngợ ra chuyện gì đó.
Tiếp đó, anh lại nghĩ đến một điểm kỳ lạ, chính là chuyện Thẩm Hoài Xuân không nói không rằng đột nhiên lại chạy đến Kim Lăng.
Theo lý mà nói, Lâm Hàn là người nắm quyền nhà họ Lâm trong tương lai, mà Thẩm Hoài Xuân lại là đồn trưởng Đồn Hoa Đông, cấp dưới của Lâm Hàn.
Ông ta thậm chí không chào hỏi gì, mà đột nhiên lại chạy đến chỗ thành phố nơi Lâm Hàn đang ở, thế có bình thường không chứ?
Điều khiến Thẩm Hoài Xuân phải như thế thì chỉ có một khả năng, có một nhân vật tầm cỡ nào đó đã đến Kim Lăng, hoặc là xảy ra một sự việc rất lớn ở đây, mới làm Thẩm Hoài Xuân không thèm báo cáo gì với Lâm Hàn mà chạy thẳng đến.
"Nhân vật tầm cỡ... Chuyện lớn..."
Lâm Hàn suy nghĩ về những biến đổi, rồi nghĩ về cú điện thoại của ông Vân, bảo rằng anh đã hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, bố mẹ Lâm Hàn có thể sẽ đến tìm anh.
"Chẳng lẽ bọn họ đến... Sau đó tìm được Tiểu Lệ, nói cho cô ấy biết về gia thế... Rồi dẫn đến chuyện Tiểu Lệ muốn ly hôn vì nghĩ rằng không xứng với mình..."
Hai mắt Lâm Hàn lóe sáng mở to, dường như đã nghĩ thông suốt hết tất cả mọi chuyện.
Nếu thật sự như vậy thì tất cả đều hợp logic rồi.
Có người trong gia tộc đến, nhà họ Hồng bị diệt vong, Thẩm Hoài Xuân bỗng chạy đến Kim Lăng, Dương Lệ muốn ly hôn...
Nghĩ tới đây, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho ông Vân.
...
Tại trung tâm tiếp khách Kim Lăng, điện thoại ông Vân reo lên, ông ấy cầm điện thoại lên xem rồi sau đó nói với Liễu Nguyệt Như đang ngồi ở sofa đối diện:
"Bà chủ Lâm, cậu Lâm gọi đến".
"Đã gọi đến rồi sao? Xem ra nó đã nghĩ ra rồi".
Liễu Nguyệt Như khẽ mỉm cười, dường như hết thảy đều nằm trong dự tính: "Bắt máy đi".
"Vâng!"
Ông Vân gật đầu, bắt máy rồi cười nói:
"Alo, cậu Lâm à".
"Ông là người bảo Tiểu Lệ ly hôn với tôi?", giọng nói lạnh tạnh của Lâm Hàn vang lên.
Cả người Ông Vân run lên, đưa mắt nhìn về phía Liễu Nguyệt Như.
"Nói đúng sự thật cho nó biết đi".
Liễu Nguyệt Như nhàn nhạt nói.
"Vâng".
Ông Vân mở miệng: "Cậu Lâm, bà chủ Lâm đã đến Kim Lăng, hết thảy mọi chuyện đều là ý của bà chủ".
"Mẹ tôi đến?"
Lâm Hàn sửng sốt.
"Đúng vậy, vừa đến được vài ngày, bây giờ đang ở trung tâm tiếp khách Kim Lăng", ông Vân nói. "Ông đưa điện thoại cho bà ấy, tôi muốn nói với bà ấy vài câu". "Vâng". Ông Vân đưa điện thoại di động cho Liễu Nguyệt Như.