Lâm Hàn cũng nhìn sang: "Sau khi đám đông giải tán, chúng ta hãy qua đó, bây giờ còn nhiều người quá".
"Vâng!", Ngô Xuyên gật đầu.
Cùng lúc đó, ở hàng ghế sau của Passat.
"Hừ, Nhan Thành kia đúng là một thằng tồi, có 1 triệu trong tay, lấy 800 ngàn để làm tiền cưới thì sao chứ? Keo kiệt thế, sau này lấy về thì sao mà sống được chứ!", Trần Mộng hừ lạnh:
"Tôi hỏi giữa tôi và bố mẹ anh ta ai quan trọng hơn mà anh ta lại nói tôi vô lý! Thằng tồi!"
"Cũng may Mộng Mộng cậu biết dừng kịp lúc, quay đầu về nhà", người phù dâu bên cạnh cười nói:
"Quan trọng hơn hết là hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, bằng không cả đời cậu xem như bị hủy trong tay Nhan Thành nghèo rách kia rồi!"
Người phù dâu này là bạn thân nhất của Trần Mộng, tình cảm hai người rất tốt.
"Không sai, may cho tớ đã tính toán từ trước!", Trần Mộng gật đầu.
"Đúng rồi Mộng Mộng, cậu không xuống xe, tương đương với chuyện không lấy Nhan Thành kia làm chồng. Tiền thách cưới 168 ngàn tệ lúc trước cậu có trả lại không?", phù dâu lại hỏi.
"Trả lại á? Trả cái khỉ mốc ấy!"
Trần Mộng liếc mắt: "Tuy rằng, ngoại hình Trần Mộng tớ không xinh đẹp như idol, nhưng cũng không tệ đâu, cũng chung sống với tên nghèo kiết xác Nhan Thành được 3 năm rồi, 168 ngàn kia xem như là phí chia tay đi!"
"Vả lại, 168 ngàn kia còn lâu mới đủ! Dù sao thanh xuân tươi đẹp của tớ cũng đã lãng phí cho anh ta rồi!"
Nói xong lời cuối cùng, Trần Mộng cười nhạt, trong lòng lại vạch ra một kế hoạch mới.
...
Tại thôn họ Nhan, đám thôn dân hóng hớt cũng đã dần giải tán.
Trong phòng khách của một ngôi nhà trình tường, có hai người đang ngồi trên hai cái ghế gỗ.
Người đàn ông và người phụ nữ này chỉ tầm 50 tuổi.
Nhưng bởi vì làm việc đồng áng lâu năm, khuôn mặt hai người nọ đã ngăm đen và đầy nếp nhăn, trên tay còn có không ít nốt chai sạn, trông vẻ ngoài cứ như đã hơn 60 tuổi.
Hai người này là bố mẹ của Nhan Thành, Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như.
"Tiểu Thành, Tiểu Mộng đâu? Tại sao không vào nhà?"
Nhìn thấy Nhan Thành trở về một mình, khóe mắt còn ứa nước mắt, Trương Quế Như vội vã hỏi, bà ấy vẫn đang chờ gặp con dâu đây!
"Mộng Mộng nói sẽ không vào, bởi vì tiền thách cưới không đủ", vẻ mặt Nhan Thành như đưa đám.
"Không đủ? Đã xảy ra chuyện gì? Nhà chúng ta đã bán hết trâu già, cộng thêm tiền dành dụm cả đời, khó khăn lắm mới gom đủ 168 ngàn tệ. Đã nói sẽ chịu gả mà, sao thời điểm mấu chốt lại bảo tiền thách cưới không đủ?"
Nhan Đại Sơn cầm tẩu thuốc, cuống quýt hỏi.
"Khi nãy Mộng Mộng nói, phải thêm 800 ngàn tệ nữa mới chịu gả!", Nhan Thành đáp.
"800 ngàn sao..."
Nhan Đại Sơn há to miệng, hai mắt trợn to, với một người nông dân cả đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như ông ấy mà nói, 800 ngàn tệ là một con số thiên văn.
Nên biết rằng, với một gia đình nông dân, thu nhập mỗi năm còn chưa đến 10 ngàn tệ nữa là.
Con số 800 ngàn này, ông ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ.
"800 ngàn tệ!"
Trương Quế Như cũng trợn to mắt: "Chẳng phải đã nói rõ là 168 ngàn tệ rồi sao? Tại sao lại muốn 800 ngàn tệ!"
"Haiz, có thể cô ấy đã nhắm đến 1 triệu tệ anh con vừa gửi!"
Nhan Thành thở dài, mặt đầy tuyệt vọng: "Lúc trước đã đưa cho cô ấy 168 ngàn tệ rồi, nếu đưa thêm 800 ngàn tệ nữa thì đã hơn 900 ngàn tệ, thế có khác gì là 1 triệu tệ đâu! Tiền thách cưới mà 1 triệu tệ, một gia đình nông dân như chúng ta đào đâu ra?"
"Tiểu Thành à, Mộng Mộng muốn 800 ngàn thì cứ đưa cho con bé đi! Kết hôn mới là chuyện hệ trọng!", Nhan Đại Sơn lo lắng nói.
"Vậy sao được! 1 triệu tệ kia là của anh con để dành cho bố mẹ dưỡng già mà, con không thể đụng vào được!"
Nhan Thành lập tức nói: "Dù con có độc thân cả đời, con cũng sẽ không bao giờ đưa cho Mộng Mộng 1 triệu kia làm sính lễ!"
"Bố mẹ vì con đã làm lụng vất vả cả đời rồi, khó khăn lắm mới gom góp đủ hơn 100 ngàn làm sính lễ, con không thể ngay cả tiền dưỡng lão của bố mẹ mà cũng lấy... Như thế con khác gì thằng súc vật cơ chứ?"
Càng nói, nước mắt Nhan Thành càng rơi lã chã.
"Dưỡng lão? Chúng ta đã bước một chân vào quan tài rồi, còn cần gì dưỡng lão chứ... Phận làm bố mẹ như chúng ta chính là muốn nhìn thấy con lập gia đình, sinh con đẻ cái, đó mới là chuyện lớn cần lo..."
Nhan Đại Sơn rít một hơi thuốc, tận tình khuyên bảo, hai mắt ông ấy hơi mờ mịt, trong lòng tự trách, nếu mình có thể kiếm được nhiều tiền, thì con trai sẽ không đau khổ như vậy! Sẽ không bị mất mặt trước toàn bộ người trong thôn!
Nhưng ông ấy chỉ là một người nông dân, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, đi đâu làm kiếm được tiền đây?
Trương Quế Như ngồi một bên không ngừng lau nước mắt: "Chắc là từ hôm nay, cả nhà chúng ta sẽ bị mọi người trong thôn cười nhạo đến chết mất...haiz!"
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên, bên ngoài tiếng bước chân vang lên.
Nhan Thành nhìn sang thì thấy có 5 người đứng ở ngoài cửa.
Người dẫn đầu là một chàng trai, vóc dáng có hơi gầy gò, làm cho người khác có cảm giác là kiểu người tri thức nho nhã. Cả người thế mà lại toát ra một loại khí chất kỳ lạ.
Cạnh anh có một thanh niên đầu húi cua, sau lưng là ba người đàn ông vạm vỡ mặc vest.
Thân thể của ba người này phảng phất một loại hơi thở rét buốt, sau khi đi vào nhà, tự động chia ra đứng bất động hai bên. Chỉ cần liếc nhìn cũng đã làm cho cả người Nhan Thành giật bắn, trong nháy mắt cậu ấy chợt nhận ra, những người này không hề đơn giản.
"Các ngươi là?"
Nhan Thành tò mò hỏi, ánh mắt lại đang hướng về chàng trai kia.
Chàng trai này đứng ở vị trí dẫn đầu, những người còn lại dường như là thuộc hạ của anh.
"Tôi xin giới thiệu, tôi tên Lâm Hàn, là bạn của Nhan Bắc".
Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
"Bạn của anh tôi sao?", ánh mắt Nhan Thành sáng lên.
"Tiểu Bắc đâu? Sao nó không về?"
"Bây giờ Tiểu Bắc sống như thế nào rồi?"
Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như đều lần lượt hỏi, mặt đầy lo lắng.
"Tiểu Bắc..."
Lâm Hàn do dự một lúc, vẫn quyết định kể lại chuyện của Tiểu Bắc cho người thân anh ta biết, dù sao chuyện này cũng không thể giấu được.
Lâm Hàn vừa định mở miệng nói.
Brừm brừm...
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.
Có 7-8 chiếc xe mô-tô RSZ chạy đến, đỗ thành một hàng ngay ngắn. Trên mỗi chiếc xe đều có 2-3 người ngồi, nhìn sơ qua cũng hơn 20 người.
Đầu tóc tất cả đều nhuộm đủ loại màu sắc, trông rất giống một đám côn đồ cắc ké, trong số đó còn có mấy tên cầm theo dao phay và gậy sắt.
Gã cầm đầu là một thanh niên nhuộm tóc đỏ, cổ đeo dây chuyền vàng, trong tay còn cầm một con dao bổ dưa, vừa xuống xe liền quát lớn:
"Nhan Thành đâu? Lăn ra đây cho ông!"
Vừa thấy những người này, bố mẹ Nhan Thành đã bị dọa tái mét, cả người Nhan Thành cũng run lên, nhắm mắt bước đến trước mặt thanh niên tóc đỏ kia, cười xòa mở miệng:
"Anh Tiếu!"
Thanh niên tóc đỏ này tên là Trần Tiếu, đầu sỏ của thôn bên cạnh, đồng thời cũng là anh trai của Trần Mộng.
"Haha, đừng có mà bắt quàng làm họ với tao!"
Trần Tiếu cười lạnh, giơ sống dao bổ dưa đặt ngay cổ Nhan Thành:
"Tao tới chỉ có mục đích là đòi tiền!"
"Đòi tiền? Tiền gì vậy anh Tiếu?"
Sắc mặt Nhan Thành trắng bệch, không dám nhúc nhích tí nào.
"Tiền gì à? Em gái tao sống cùng mày mấy năm rồi, đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian với mày, dù sao thì cũng phải đưa phí chia tay chứ!", vẻ mặt Trần Tiếu không chút thay đổi nói:
"Ngoài ra, hôm nay đám cưới của mày với em tao không thành, chuyện này đã lan truyền đến mấy thôn lân cận, mặt mũi của em gái tao biết để đâu hả, sau này làm sao còn lập gia đình được nữa?"
"Sau khi về nhà, em gái tao đã khóc đến sưng cả mắt. Ngoại trừ phí chia tay, tao còn phải đòi thêm tiền bồi thường tổn thương tinh thần nữa!"