Tuy chỉ mới gặp lần đầu, hai bên không hề biết nhau, nhưng nếu chàng trai này vì chuyện của mình mà bị thương thì cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng tự trách.
Mà khi nhìn thấy hơn 20 thanh niên xông tới, Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng đứng im không nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi một tý xíu nào.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Ngay sau đó, có ba cái bóng đen vọt tới chắn trước mặt Lâm Hàn!
Họ chính là người của Tôn Hàn Các.
Kế tiếp, ba người họ lạnh mặt xông thẳng đến hơn 20 thanh niên kia.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng đấm đánh lên da thịt lập tức không ngừng vang lên.
Những thanh niên kia nhìn thì hùng hổ đó, nhưng thực ra đánh nhau chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không phải đối thủ của ba người Tôn Hàn Các.
Bọn họ tựa như hổ xông vào bầy dê, khí thế rào rạt, chưa tới 2 phút mà hơn 20 người kia đã té lăn ra đất, mặt mày tràn đầy vẻ đau đớn.
"Á á!"
"Bụng của tao!"
"Đau chết mất!"
...
"Đây..."
Trần Tiếu trợn tròn mắt, không ngờ một đám đàn em hơn 20 người của mình lại bị 3 người của đối phương hạ gục.
Trần Mộng và bạn thân cô ta cũng ngây ra như phỗng.
"Lợi hại dữ vậy!"
Con ngươi Nhan Thành co rút lại, không ngờ vệ sĩ của thiếu niên này lại giỏi võ như thế.
"Khó trách cậu ta bình tĩnh như vậy, hóa ra là có vệ sĩ lợi hại!"
Nhan Thành liếc nhìn Lâm Hàn: "Có thể có vệ sĩ lợi hại như thế, thân phận của chàng trai này chắc chắn không đơn giản!"
"Nhóc con, mày là ai? Có giỏi thì khai tên tuổi ra coi!"
Trần Tiếu nắm chặt con dao bổ dưa trong tay, cảnh giác nhìn Lâm Hàn, hai chân hơi run run, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi.
Gã ta không có chút nào là dám ra tay cả.
Nói đùa à, hơn 20 tên đàn em còn không phải đối thủ của đối phương, nếu giờ mà nhào vô thì có khác gì đang tự sát đâu?
Cách tốt nhất là biết được thân phận của đối phương rồi tìm cơ hội báo thù sau.
"Tôi nói rồi, anh không xứng biết tôi là ai".
Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Trần Tiếu.
"Mày được! Có khí phách đấy!"
Trần Tiếu lùi ra sau: "Nếu không có vệ sĩ thì ban nãy mày đã bị ông đây đánh gãy chân rồi! Chuyện ngày hôm nay, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu!"
Gã ta nói xong bèn quay đầu đi, ngồi lên chiếc mô tô RSX, giẫm chân ga, kéo ga lao đi.
Đám đàn em thấy Trần Tiếu bỏ đi cũng dìu dắt nhau đứng lên, vội vàng lên xe chạy mất.
"Nhan Thành, 1 triệu tệ kia, sớm hay muộn gì sẽ là của tôi thôi! Hôm nay có người bảo vệ anh, nhưng không thể nào bảo vệ anh cả đời được đâu!"
Trần Mộng hừ lạnh, cũng lên Passat.
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Nhan Thành mới quay đầu lại, đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười cảm ơn:
"Này... Ban nãy thật sự là cảm ơn anh, nếu không có anh, thì hôm nay chắc tôi phải đưa 1 triệu kia cho Trần Tiếu mất rồi".
"Không có gì, đây là điều tôi nên làm", Lâm Hàn xua tay, mỉm cười nói.
"Nên làm?"
Nhan Thành sửng sốt, cậu ấy không biết tại sao đối phương lại nói là nên làm?
Lúc này, Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như từ trong nhà đi ra.
Chuyện ban nãy, bọn họ cũng nhìn thấy, nếu không phải có Lâm Hàn thì hôm nay chắc chắn cả nhà họ sẽ gặp rắc rối to rồi!