Lúc này, người dân xung quanh quán ăn nghe thấy tiếng súng, đều đã sớm trốn vào trong cửa hàng, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Nhan Thành giẫm mạnh lên chân ga, xe tải tăng tốc lao đi.
Bấy giờ, đám Chấp Pháp đường mới chạy ra, có người đang chuẩn bị lên xe đuổi theo, Hoàng Bạch Đào ra sau vội vàng cản lại.
"Nơi này dù sao cũng là Kim Lăng, chúng ta vẫn đừng nên làm lớn, nếu bị người trong quân đội theo dõi thì sẽ rất rắc rối", Hoàng Bạch Đào nhìn chiếc xe tải dần chạy xa, bàn tay siết chặt muốn bật máu.
Đối phương một mình đến, đối mặt với sự mai phục đông đảo của ông ta mà vẫn có thể chạy thoát, nó khiến Hoàng Bạch Đào cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trước đó, ông ta còn có suy nghĩ thu phục một người tài giỏi như Lâm Hàn, nhưng giờ chỉ muốn giết chết anh ngay lập tức.
Một gã Chấp Pháp đường đứng cạnh hỏi, là Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng, trước giờ bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt để tránh lưu lại mầm họa.
"Yên tâm đi, Lâm Hàn chắc hẳn vẫn chưa biết người anh em tốt Trần Nam của mình đã phản bội cậu ta. Cậu ta không trốn thoát được đâu!", mặt mày Hoàng Bạch Đào rét lạnh, nói xong bèn gọi cho Trần Nam.
Bên kia, Nhan Thành lái xe tải vượt biết bao nhiêu cái đèn đỏ, chạy xa vài con phố, thấy đằng sau không có người của đối phương đuổi theo mới thoáng yên tâm lại.
"Đại ca, anh sao rồi?"
Nhan Thành lo lắng nhìn Lâm Hàn, đây là lần đầu cậu ấy trải qua tình huống như vậy, nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
"Ơ, đội trưởng Đinh, không phải anh mới giải quyết xong vụ án quốc tế kia nên đang nghỉ phép à? Vội vàng như thế là đi đâu vậy?", có một cảnh sát vội hỏi.
Cả đám cảnh sát ai cũng vô cùng khó hiểu, sôi nổi xì xào bàn tàn. Họ không biết rằng, đối với đội trưởng Đinh và giám đốc Thang, mọi thứ đều không bằng sự an toàn của người nọ.
Đầu bên kia, trong bệnh viện, Lâm Hàn cũng khử trùng băng bó xong vết thương, may mà ở trong quán ăn kia anh cũng thông minh nên không bị súng bắn bị thương, đa số chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là không sao.
Lâm Hàn nghe vậy cười, không nói thêm gì nữa.
Lâm Hàn tự mình thấy rõ, lúc ấy Nhan Thành sợ tới mức run lẩy bẩy, ngay cả bàn tay bây giờ đang được cậu ấy giấu sau lưng cũng đang run bần bật, rõ ràng đã bị dọa sợ chết khiếp.
Có điều, Lâm Hàn lại không tỏ ra xem thường cậu ấy mà hoàn toàn hiểu cho Nhan Thành. Dù gì trước đây cậu ấy chỉ là một người bình thường, có khi nào trải qua tình huống như vậy bao giờ đâu.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này mà có biểu hiện như thế đã giỏi lắm rồi.
Mà hôm nay, Lâm Hàn bị mai phục, nếu không có Nhan Thành đến cứu, anh thật sự là không biết làm cách nào để chạy thoát khỏi đó nữa.