Mặt Trần Đại Cường cắt không còn giọt máu, không ngờ tên Lâm Hàn vô dụng này lại dám ra tay với cả chú hai của nó.
Ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng bất ngờ là có cố sức thế nào thì cũng không thể vùng ra khỏi Lâm Hàn được, tay anh tựa như một cái kiềm sắt đang kẹp chặt ông ta lại.
"Hỗn láo! Lâm Hàn, cậu đang làm gì vậy! Nhanh buông chú hai cậu ra ngay, đừng có xấc láo như thế!"
Dương Cảnh Đào giật bắn cả người, vội muốn xông lên ngăn cản, nhưng khi vừa nhìn vào ánh mắt rét buốt của Lâm Hàn thì không hiểu sao đột nhiên đáy lòng lại nảy sinh cảm giác hoảng sợ, chần chừ không dám bước lên nửa bước.
"Lâm Hàn này thật quá quắt, sao có thể làm ra được chuyện này cơ chứ?"
"Đúng vậy, Trần Đại Cường là chú bác của cậu ta đấy, sao có thể hỗn như thế!"
Đám họ hàng còn lại trợn mắt nhìn, không ngớt lời chỉ trích Lâm Hàn.
Mà sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi chút nào, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh dùng tay lôi Trần Đại Cường đi thẳng ra cửa biệt thự.
Tay phải của anh hất mạnh!
Ầm!
Trần Đại Cường bị ném ra ngoài!
"Mất dạy quá!"
"Lâm Hàn này ngang ngược phải biết!"
"Hỗn quá trời hỗn!"
Mấy người bà con liên tục chỉ chõ, rồi quay sang nói với Dương Cảnh Đào:
"Cảnh Đào, anh không nhanh bảo Lâm Hàn xin lỗi Trần Đại Cường đi?"
"Đúng đó, Lâm Hàn là con rể của anh, anh mặc cậu ta làm ra chuyện trời đánh thế à?"
"Anh là người lớn nhất trong gia đình mà! Sao anh không nói gì đi!"
Đối mặt với lời chất vấn của đám họ hàng, sắc mặt Dương Cảnh Đào lúc xanh lúc trắng, nhìn sang Lâm Hàn há to miệng như vẫn không thốt ra được câu nào.
Ông ta biết, bây giờ mình không thể quản nổi Lâm Hàn rồi.
Mấy câu vừa nãy cũng chỉ muốn thể hiện trước đám họ hàng thôi, ai ngờ Lâm Hàn lại manh động thế, thẳng tay làm luôn!
Lúc này, Lâm Hàn xoay người trở lại vào nhà, nhìn một vòng đám họ hàng, lạnh lùng mở miệng:
"Mấy người tự đi hay để tôi 'mời' ra?"
Cả đám người hoang mang trố mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ tên Lâm Hàn vốn chẳng làm được trò trống gì mà sức người lại khủng thế.
Trần Đại Cường là một ông béo trung niên, thân hình không hề nhẹ chút nào, cũng phải gần cả trăm ký, mà Lâm Hàn này lại xách ông ta ném ra ngoài một cách thoải mái như vậy!
Mà quan trọng hơn hết, hình như Lâm Hàn đang muốn tống cổ hết tất cả mọi người ở đây ra ngoài luôn thì phải!
Lúc này, Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Lâm Hàn cư xử như thế trước mặt ông ta, thì có khác gì đứng trước đám bà con họ hàng mà vả thẳng vào mặt ông ta chứ.
"Lâm Hàn, mày một vừa hai phải thôi, mày không coi đám chú bác ở đây ra gì nữa hả!"
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lâm Hàn vẫn dửng dửng chẳng thèm để ý đến, nhàn nhạt nói:
"Tôi không có bậc cha chú chỉ biết a dua nịt bợ như này. Hơn nữa đây là nhà của tôi, bây giờ tôi mời mấy người ra ngoài hết, nếu không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Dương Cảnh Đào nghe vậy giận đến run người, nhưng cũng đành bất lực, bàn về sức bọn họ không phải đối thủ của Lâm Hàn. Còn về lý, Dương Cảnh Đào biết rõ biệt thự này là của riêng Lâm Hàn, anh hoàn toàn có quyền làm thế.
"Khốn kiếp! Lâm Hàn mày đợi đấy!"
Dương Cảnh Đào hung hăng trừng Lâm Hàn, thở hỗn hển đi một mạch ra khỏi biệt thự.
Đám họ hàng kia thấy vậy vô cùng lúng túng, tự giác biết không nên ở lại nữa, lập tức theo sau Dương Cảnh Đào rời đi.
Nhìn lại cảnh tượng lộn xộn bên trong biệt thự, Lâm Hàn thở dài ngao ngán.
Không phải quá đáng quá, anh cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với bố vợ làm gì, làm thế chỉ tội Dương Lệ đứng giữa khó xử mà thôi.
Nếu không, hồi trước đến giờ anh cũng chẳng nhẫn nhịn mà ở rể nhà họ Dương, và im lặng làm ngơ trước những lời lẽ trách cứ vô lý của Dương Cảnh Đào.
Nhưng có điều, lần này thật sự rất quá đáng nên mới làm Lâm Hàn không còn nhịn được nữa.
Lúc này, dì Hà đi ra dọn dẹp mớ hỗn loạn trong phòng khách.
"Dì Hà, vất vả cho dì rồi".
Sắc mặt Lâm Hàn hòa hoãn lại, cười nói.
"Không có sao đâu cậu Lâm, đây là công việc của tôi mà".
Dì Hà mỉm cười đáp rồi bận rộn quét dọn.
Vừa động tay, dì Hà lại nhìn thấy ở cầu thang cách không xa phòng khách đang có một người đứng đấy, vừa nhìn ra người đó là Dương Lệ, dì Hà vội nói:
"Cô Lâm".
Lâm Hàn nghe thế, nhìn sang cũng đã thấy Dương Lệ đang đứng ở trên cầu thang.
Rõ ràng là Dương Lệ đã chứng kiến toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Lâm Hàn vội đi đến nói:
"Bà xã, có phải vừa nãy anh hỗn quá không..."
Lâm Hàn đang nói, lại bị Dương Lệ dùng bàn tay đặt lên miệng ngăn lại.
Dương Lệ khẽ lắc đầu, dịu dàng nói:
"Ông xã, em nhìn chuyện không nhìn người, lần này bố chúng ta đúng là quá đáng rồi. Em không trách anh đâu".
Lâm Hàn gật đầu thở phào nhẹ nhõm, điều anh lo nhất là làm Dương Lệ khó xử, không biết nên làm thế nào với đôi bên.
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, ông xã mới về nhà, đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui nữa nhé".
Dương Lệ vừa nói, vừa nhìn Lâm Hàn với ánh mắt đầy yêu thương. Cô vươn tay thân mật câu cổ Lâm Hàn...
Lâm Hàn lập tức hiểu ý cô, ẵm Dương Lệ như ẵm công chúa quay về phòng.
Xa là nhớ gặp nhau là “động phòng”, đêm nay Lâm Hàn không màng đến chuyện khác nữa, dồn hết sức mà bên cạnh Dương Lệ thôi.
...
10 giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ.
Lâm Hàn thức giấc trong khoan khoái, liếc nhìn điện thoại thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Lý Minh - trưởng phòng tài chính livestream Sa Ngư.
Lâm Hàn thấy lạ bèn gọi lại.
"Alo, cậu Lâm, tôi nghe nói cậu đã về, vừa lúc livestream Sa Ngư có việc cần cậu đứng ra giải quyết", bên kia bắt máy rất nhanh.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Hàn nghi hoặc hỏi, sau khi giao livestream Sa Ngư cho Lý Minh toàn quyền quản lý, căn bản đã bước vào nề nếp, tất cả mọi chuyện Lý Minh đều xử lý đâu vào đó, rất hiếm khi phải làm phiền đến Lâm Hàn.
Bây giờ, Lý Minh lại tìm anh ra mặt, nhất định là có việc lớn mà anh ta không thể tự giải quyết rồi.
"Cậu Lâm, có người liên lạc với tôi đòi mua lại livestream Sa Ngư, mà ra giá cũng rất cao nữa, 10 tỷ lận đấy. Hơn nữa, người kia còn bày ra dáng vẻ không bán không được, tôi không thể tự quyết định được chuyện này, nên mới gọi điện cho cậu", Lý Minh vội nói.
"10 tỷ à? Ra giá cũng rất cao đó, có biết lai lịch thế nào chưa?"
Lâm Hàn cũng hơi bất ngờ, có thể lấy ra hẳn 10 tỷ thì chắc chắn đối phương cũng không phải người tầm thường.
"Chuyện này thì lại không, người kia có hơi phách lối, ngay cả họ cũng không chịu nói cho chúng tôi biết, bảo rằng chúng tôi không xứng để biết. Về việc này, tôi cảm thấy cậu Lâm nên tự giáp mặt với họ, tránh việc phải đắc tội ông lớn nào thì lại không hay", Lý Minh có chút lúng túng nói.
"Được, tôi biết rồi, anh sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt rồi gửi sang cho tôi".
Lâm Hàn nói, đột nhiên từ đâu ra một nhân vật số má thế kia, Lâm Hàn cho rằng cũng cần tiếp xúc mới được.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Minh rất nhanh đã gửi tin nhắn đến, quyết định gặp vào trưa nay ở nhà hàng Thuý Hồ.
"Sao vậy? Ông xã có việc gì à?"
Dương Lệ nằm cạnh vừa tỉnh giấc, thấy Lâm Hàn cúp máy thì tò mò hỏi.
"Có tí chuyện thôi, trưa nay anh phải ra ngoài".
Lâm Hàn nói xong lại chui vào trong chăn.
...
Bẵng một lúc đã đến trưa, Lâm Hàn thức dậy sửa soạn rồi lái xe đến nhà hàng Thuý Hồ.