Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 497: Muốn hợp tác với nhau



Bên trong biệt thự, Dương Lệ nhận được thông báo từ dì Hà, có mấy chiếc xe đang đỗ trước cửa, trên xe bước xuống một vài người, xem cách ăn mặc thì không giàu cũng có thân phận cao quý.

Dương Lệ vội vàng đi qua chỗ dì Hà, nhìn camera bên ngoài, kinh ngạc há hốc miệng.

Sau khi cô đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách khu Bành Hộ, không chỉ tiền lương tăng lên mà mắt nhìn người cũng hơn trước.

Về cơ bản, Dương Lệ đều biết hết những nhân vật tai to mặt lớn trong thành phố Đông Hải.

Bốn người bên ngoài, tuy cô chưa từng nói chuyện, nhưng vẫn biết rõ thân phận của họ.

Bọn họ chính là gia chủ của bốn gia tộc lớn trong thành phố Đông Hải!

"Cô Lâm, những người đó là ai? Sao lại đứng trước cửa mà không ấn chuông vậy?", dì Hà khó hiểu hỏi.

Dương Lệ lắc đầu, cô cũng không hiểu, nhưng vẫn vội vã đi thay một bộ đồ đàng hoàng, rồi bước ra.

"Xin hỏi, mấy vị gia chủ có chuyện gì không?", Dương Lệ mở cửa, lễ phép hỏi.

Bốn người nghe vậy, nhìn sang, thấy là Dương Lệ thì sắc mặt chợt thay đổi. Bọn họ biết, người phụ nữ này là vợ của Lâm Hàn.

"Xin chào cô Lâm, không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn đến chào hỏi cậu Lâm một chút mà thôi, xin hỏi, giờ cậu ấy có rảnh hay không?"

Bà chủ nhà họ Vương - Sở Nhiên hơi hơi khom lưng, kính cẩn hỏi.

Đám Hàn Hinh Nhi cũng vội vàng khom lưng, chia nhau ân cần thăm hỏi, bày tỏ mục đích của họ. Tất nhiên là chẳng có ngoại lệ, ai cũng muốn gặp mặt Lâm Hàn.

Dương Lệ sững người, bọn họ chính là gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải đó!

Đều là những người có tầm ảnh hưởng cực lớn trên toàn bộ Đông Hải, giờ lại hạ mình xuống thấp như vậy, chỉ vì muốn gặp mặt Lâm Hàn ư?

Dương Lệ biết chồng mình có thân phận hiển hách, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho bốn gia chủ lớn phải cung kính như vậy chứ!

"Các vị gia chủ, mọi người nói quá lời rồi, gặp mặt thôi mà, có gì mà rảnh hay không rảnh? Nhưng giờ chồng tôi đã đi ra ngoài bàn chuyện công việc rồi, chắc là lát nữa mới về. Mọi người theo tôi vào ngồi đợi một chút nhé?", Dương Lệ dè dặt hỏi, bọn họ đều có thân phận cao quý, cô không đắc tội nổi.

Tống Hoài Nhu nghe vậy, dứt khoát nói: "Thật sự là làm phiền cô Lâm rồi, nếu cậu Lâm không có ở nhà thì chúng tôi đứng đây đợi là được, không cần phải đi vào làm phiền cô đâu!"

Sở Nhiên lén lườm Tống Hoài Nhu một cái, nghĩ bụng ban nãy ông ta còn gọi thẳng tên của Lâm Hàn, giờ ở trước mặt Dương Lệ lại đổi giọng ngay, đúng là cáo già.

"Đúng vậy, tôi cũng không đi vào làm phiền cô Lâm đâu, đứng đây chờ là được rồi!", Sở Nhiên vội vàng nói theo.

Hàn Hinh Nhi và ông chủ Trịnh cũng vội nói đúng thế.

Dương Lệ sửng sốt, thấy bốn người này đều nói y như nhau, tức thì khó hiểu, đường đường bốn gia chủ lớn lại không dám bước vào cửa, chỉ đứng chờ ở ngoài?

Đây là tự hạ mình xuống bao nhiêu trời?

"Sao tôi có thể không biết xấu hổ để mọi người đứng ngoài chờ được? Vẫn nên nhanh chân vào nhà đi", Dương Lệ lại nói.

Mấy gia chủ kia xua tay liên tục, dường như vào nhà đợi là lấy mạng của bọn họ không bằng.

Dương Lệ thấy thế cũng bất lực, tuy rằng không hiểu mấy gia chủ của bốn gia tộc lớn hôm nay bị cái gì, nhưng cũng không tiện nhốt bọn họ ngoài cửa. Vì thế, cô dứt khoát đứng cạnh chờ cùng họ luôn.

Mấy người kia thấy vậy, biến sắc, bắt cô Lâm đứng chờ ở ngoài cửa cùng bọn họ là đạo lý gì? Nếu chọc Lâm Hàn bực chẳng phải tiêu cả lũ?

"Cô Lâm ơi, cô mau vào đi, tuyệt đối đừng đứng ngoài đây chờ".

"Đúng vậy, cô mau vào nhà đi, sao chúng tôi có thể bắt cô chờ cùng được?"

"Cô Lâm ơi, tôi cầu xin cô, mau vào nhà đi!"

"..."

Bốn người họ đều khuyên ngăn.

Ngay lúc này, một chiếc GMC đang chạy về phía họ, đúng là xe của Lâm Hàn.

Anh dừng xe xong thì thấy Dương Lệ và bốn gia chủ lớn đang đứng ở cửa, cảm thấy có chút lạ bèn bước xuống.

"Bà xã, có chuyện gì vậy?"

Lâm Hàn hơi khó hiểu hỏi.

Bốn người kia đồng loạt xoay người, thấy là Lâm Hàn, sắc mặt đều chợt thay đổi. Đúng là sợ cái gì đến cái đó, bọn họ vừa mới còn sợ bị anh thấy cảnh này nên muốn khuyên Dương Lệ vào nhà, đừng đứng ở cửa, ai ngờ Lâm Hàn vừa khéo trở về nhìn thấy luôn.

"Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi bắt cô Lâm đứng ngoài đợi cùng mình đâu", Sở Nhiên lập tức nói.

"Là chính cô ấy cứ khăng khăng đứng ngoài chờ, chúng tôi đang khuyên cô ấy vào đó!", Tống Hoài Nhu cũng nói.

"Đúng đấy cậu Lâm, chúng tôi nào dám để cô Lâm đứng ngoài chờ chứ!", ông chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Phong cũng mở miệng phân bua.

Lâm Hàn nghe thấy thế, sửng sốt, mặt mày ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì hết.

Nhưng lúc này, Hàn Hinh Nhi lại không sợ sệt như họ, dù sao mối quan hệ của cô ta với Lâm Hàn cũng chình ình ở đó, vội giải thích:

"Thưa cậu Lâm, chuyện là như này, bốn người chúng tôi chỉ muốn đến chào hỏi cậu thôi, biết cậu không ở nhà nên định đứng ngoài cửa chờ là được, ai ngờ cô Lâm..."

Lâm Hàn nghe xong, bấy giờ mới hiểu, thấy dáng vẻ bọn họ vừa kính cẩn lại hơi sợ sệt, anh lập tức đoán được có lẽ họ đã nghe phong phanh về một số chuyện mình làm ở Kim Lăng.

Chứ không dưng, bọn họ cũng chẳng cần thiết phải sợ sệt như vậy.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì vào nhà nói đi".

Anh nói xong bèn nắm tay Dương Lệ đi vào biệt thự.

Thấy hành động đó của anh, ánh mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.

Bốn người lập tức đi theo Lâm Hàn.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tiến vào phòng khách, dì Hà cũng chuẩn bị sẵn trà và bánh trái.

"Ngồi xuống đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói, sau đó ngồi xuống sô pha trước.

Bốn gia chủ vội vàng định từ chối, nhưng lén nhìn Lâm Hàn một cái lại không dám, sợ vì chút chuyện nhỏ chọc anh bực.

Nhưng Hàn Hinh Nhi lại không dè dặt như vậy, cô ta dứt khoát ngồi xuống ăn miếng bánh rồi khen:

"Cậu Lâm, không ngờ bánh trong nhà cậu lại ngon như vậy? Cậu tìm dì này ở đâu mà nấu ăn giỏi thế?"

"Đương nhiên rồi".

Lâm Hàn cười, từ khi mời dì Hà đến, Lâm Hàn cảm thấy mọi mặt trong cuộc sống đều dần dần được cải thiện.

Ba người kia thấy vậy, cũng cẩn thận ngồi xuống.

Sau đó, bốn người họ và Lâm Hàn bắt đầu trò chuyện, tuy trong lòng họ đều biết rõ những việc mà anh đã làm ở Kim Lăng, nhưng lại không nhắc đến chữ nào, chỉ nói chuyện và bày tỏ muốn hợp tác với nhau.

Lâm Hàn biết rõ nguyên nhân họ đột nhiên muốn hợp tác, có điều anh cũng không nói nhiều. Chỉ cần đối phương không đụng chạm đến lợi ích của Lâm Hàn, đương nhiên anh vẫn bằng lòng qua lại hợp tác cùng phát triển.

Thấy Lâm Hàn bằng lòng hợp tác cùng phát triển ở Đông Hải, bốn người họ đều thở hắt ra, trong lòng thầm may mắn không thôi.

Rất nhanh, chuyến thăm hỏi này cũng kết thúc, bọn họ sợ làm phiền Lâm Hàn, chọc anh bực, nên đều rời đi.

Ba gia chủ lớn đều đi, nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn ngồi ở đối diện Lâm Hàn, rõ ràng là còn có chuyện gì nữa.

"Nói đi, có chuyện gì?", Lâm Hàn uống một ngụm trà.

Hàn Hinh Nhi cười: "Cậu Lâm, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, hai gia tộc lớn như nhà họ Hoàng và họ Hồng nói diệt cái là diệt luôn".