Tuy Tiêu Nhã rất thông minh, có năng lực cực giỏi từ bé, nhưng phải cố gắng hết sức mới có thể xử lý những công việc trong gia tộc. Hiện tại cũng chỉ mới tiếp quản nhà họ Tiêu một cách suôn sẻ thôi.
Nhưng lại chẳng ai biết và quan tâm đến những áp lực mà cô ấy phải chịu đựng.
Thế nên, khi vừa tiếp xúc với Lâm Hàn, Tiêu Nhã mới tò mò về anh và chủ động như vậy. Bởi vì trước đây, bất kể là ai, Tiêu Nhã cũng chỉ bàn chuyện công việc, không nói đến đời tư và quan hệ cá nhân.
Ngoài ra, Chu Tư Vũ và cô ấy quen biết nhau thực tế cũng là do Tiêu Nhã có hợp tác với nhà họ Chu, nên mới thân thiết.
Nhưng mãi đến khi quen nhau rồi, Tiêu Nhã mới dần biết được, tuy Chu Tư Vũ là con gái của ông chủ nhà họ Chu, nhưng lại là con gái út, đừng nói sẽ trở thành người thừa kế như cô ấy, mà ngay cả ở trong gia tộc cũng chẳng có quyền lên tiếng nữa là.
Cũng vì điều đó nên tình bạn giữa Tiêu Nhã và Chu Tư Vũ mới không có lợi ích gia tộc, mà chỉ là bạn bè bình thường.
Còn đối với Lâm Hàn, theo tính cách của Tiêu Nhã thì dù cô ấy có thích anh, cũng sẽ không tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, mà chỉ đền đáp ơn cứu mạng xong, sau đó tạm biệt nhau.
Ngày hôm qua, Tiêu Nhã đã dằn tình cảm mình xuống, chỉ lo xử lý công việc, định không liên lạc với anh nữa.
Nhưng hôm nay, cô ấy vẫn không nhịn được, tính gọi Lâm Hàn ra cùng nhau đi chơi như một chuyến đi chơi bình thường. Hết hôm nay, Tiêu Nhã sẽ không liên lạc với anh nữa.
Mà hôm nay cũng coi như chấm một dấu chấm tròn cho cuộc gặp gỡ của cả hai.
Sau đó, bầu không khí có chút nặng nề, cả hai cũng không biết nói gì, mãi đến khi hai bát hoành thánh được bưng lên, hai người mới bắt đầu ăn.
Lâm Hàn cúi đầu ăn, liếc nhìn Tiêu Nhã một cái, trong lòng cũng hiểu cho cô.
Giống với cô ấy, Lâm Hàn sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, từ nhỏ đã phải chịu sự đào tạo và huấn luyện một cách khắc nghiệt.
Lớn lên trong một gia tộc lớn, từ khi sinh ra đã sở hữu của cải mà có lẽ cả đời của một người bình thường cũng chẳng thể có được, nhưng đồng nghĩa với nó là phải gánh vác áp lực mà bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi.
Đối với những người như Lâm Hàn và Tiêu Nhã, họ không có tuổi thơ.
Mà cái nơi như Thung lũng tình yêu này, với Tiêu Nhã có lẽ chính là một ký ức đẹp ít ỏi trong tuổi thơ của cô ấy.
Ăn hoành thánh xong, cả hai bèn đi vào Thung lũng tình yêu.
Sau khi soát vé đi vào trong, sắc mặt Tiêu Nhã mới bình thường trở lại, tựa như nhớ tới đoạn ký ức vui vẻ nào đó nên tâm trạng cũng tốt lên theo.
"Anh biết không? Lần đầu tiên tới nơi này là do mẹ dẫn tôi đến lúc tôi 6 tuổi. Tôi nhớ như in, thời tiết hôm đó rất đẹp, gió thu thổi rất chi thoải mái..."
Tiêu Nhã cười, chậm rãi kể lại đoạn ký ức đó của cô ấy.