Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 572: Lâm Hàn đến



Tiêu Hoa Bân bất lực liếc nhìn cấp dưới, đến lúc này rồi thì còn có cách gì nữa chứ?

Nếu bảo cấp dưới làm ba cái chuyện vô nghĩa như liều mạng, rồi bị thương, hay thậm chí là chết thì thà rằng bảo họ đi nghỉ ngơi cho tốt còn hơn.

"Được rồi, đây là mệnh lệnh của tôi, thông báo cho toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu rút về nghỉ ngơi chữa thương hết!", Tiêu Hoa Bân ra lệnh.

Cậu cao thủ kia nghe thấy mệnh lệnh kỳ lạ đó thì cảm thấy hơi khó hiểu, tính nói thêm gì, nhưng thấy ánh mắt quả quyết của Tiêu Hoa Bân thì vội vàng ngậm miệng lại.

Bọn họ đi theo Tiêu Hoa Bân lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của ông ta. Vào những lúc như thế này, Tiêu Hoa Bân nói một là một, hai là hai, tuyệt đối không được nghi ngờ.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thông báo ngay", cậu cao thủ nói xong bèn đứng dậy đi thông báo.

Nhìn bóng lưng đi xa của cậu ta, Tiêu Hoa Bân chợt cảm thấy mình già đi, chẳng làm nên trò trống gì cả.

"Tiểu Nhã, lần này là chú hai có lỗi với mọi người, hại tất cả, hại toàn bộ nhà họ Tiêu. Chú hai là tội đồ của cả gia tộc!", Tiêu Hoa Bân nói.

Tiêu Nhã lại giống như không nghe thấy, hoàn toàn làm lơ Tiêu Hoa Bân, cũng chẳng thương xót cho ông ta. Dù sao, đây là chuyện vốn có thể tránh được, nhưng ông ta lại làm cho nó xảy ra.

Tiêu Hoa Bân thấy Tiêu Nhã không để ý đến mình, cũng không mặt nóng dán mông lạnh, đi tìm bình rượu, uống rượu mua say.

Sáng sớm hôm sau, đám Lâm Hàn đã tập hợp đủ ở trong khách sạn.

"Anh Hàn, mọi người đã đến đông đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát", Ngô Xuyên nói.

Lâm Hàn gật đầu, nhìn đám cấp dưới, hơi cảm thán.

Thấm thoát, mình cũng đã có thể điều động một thế lực có sức mạnh kinh khủng như vậy rồi.

Ngô Xuyên, Nhan Thành, mười mấy người của Tôn Hàn Các, đây đều là những người Lâm Hàn dẫn theo, cũng là nhóm có sức mạnh cá nhân mạnh nhất.

Sau đó là những cao thủ do Trương Thiên Sơn cử đến từ khu Bắc Đông, tổng cộng có hơn 40 người, rất đông, sức mạnh tổng thể cũng cực kỳ mạnh.

Cuối cùng là hơn 20 cao thủ nhà họ Vương, tuy không bằng đám Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn, nhưng cũng được coi như một lực lượng rất mạnh.

Tuy nhà họ Vương cũng là thế gia, nhưng sức mạnh tổng thể lại mạnh hơn so với những thế gia phụ thuộc trong liên minh hai nhà quý tộc lớn kia rất nhiều, đặc biệt là ở mặt vũ lực.

"Đối thủ lần này là liên minh hai quý tộc lớn là nhà họ Chu và họ Khương. Họ là một đối thủ cực kỳ mạnh. Mọi người phải tập trung tinh thần, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất nào, không thì không những sẽ hại chết bản thân các người mà còn hại chết đồng đội mình, thậm chí sẽ bị đối phương trả thù, mang lại tai hoa ngập đầu cho người thân của mình! Hiểu chưa?", Lâm Hàn nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

"Dạ hiểu!", Hơn 80 cao thủ đồng thanh đáp.

"Rất tốt, mọi người phải tự mình cẩn thận, giờ thì theo tôi đi đến nhà họ Tiêu", Lâm Hàn nói.

Sau đó, có vô số chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn, phóng thẳng về nhà họ Tiêu.

Trong buổi sáng, đám Lâm Hàn đã tới nơi.

Lúc này, nhà họ Tiêu lại là một đống hỗn loạn. Tối hôm qua, sau khi hay tin nhà họ Tiêu sắp toang, có những người vẫn bằng lòng ở lại, cùng sống cùng chết với gia tộc.

Nhưng đa số những tay đấm khác họ và người làm đều vội vàng chạy trốn.

Mà nhà họ Tiêu cũng không ngăn cản việc ấy, mặc bọn họ bỏ trốn, dù sao nguy cơ lần này cũng không liên quan tới họ.

Đoàn người Lâm Hàn vừa đi vào trang viên nhà họ Tiêu, thì thấy ngay cả cổng cũng chẳng còn ai gác.

Cánh cổng mở toang hoang, lâu lâu lại có nhiều người làm chạy ra từ bên trong.

Họ nhìn thấy xe của đám người Lâm Hàn còn tưởng là người của liên minh hai quý tộc họ Khương và họ Chu đến, nên càng chạy nhanh hơn.

"Đúng là sông có khúc, người có lúc, đường đường là quý tộc mà giờ ngay cả người gác cổng cũng không có", Ngô Xuyên cảm thán.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ, nguy cơ lần này của nhà họ Tiêu vốn không có quan hệ gì tới những người khác họ. Bọn họ chỉ là làm công trong nhà họ Tiêu mà thôi, đương nhiên giờ muốn chạy đi rồi.

Khi nhìn đến cảnh ấy, trong lòng Lâm Hàn cũng thầm quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân mạnh lên, phải gia tăng thực lực của mình từng giây từng phút một.

Lúc trước, vì sau lưng anh có nhà họ Lâm cực kỳ hùng mạnh nên cuộc sống của Lâm Hàn khá an nhàn sung sướng, cũng không chú trọng nâng cao thực lực của mình.

Nhưng sau khi trải qua việc lần này, suy nghĩ của Lâm Hàn đã dần dần thay đổi.

Nhà họ Tiêu là quý tộc, có ai ngờ họ sẽ sụp đổ không? Lúc trước, Lâm Hàn cũng chẳng nghĩ thế, nhưng giờ, một gia tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước như nhà họ Tiêu thế mà lại đang đứng trên bờ diệt vong.

Vì vậy, chẳng có gì là không thể cả, giống như nhà họ Lâm, mạnh thì mạnh đấy, nhưng tương lai thì không ai nói trước được điều gì hết.

Chẳng một ai có thể đề phòng được những âm mưu ngấm ngầm kia cả, cách tốt nhất chính là khiến mình không ngừng mạnh lên, mạnh đến nỗi có thể dựa vào sức mạnh coi rẻ hết mọi âm mưu quỷ kế.

"Nếu không có ai gác cổng thì chúng ta vào thẳng luôn đi", Lâm Hàn ra lệnh.

Ngay sau đó, đoàn xe dài dằng dặc của Lâm Hàn bèn lái thẳng vào trong trang viên nhà họ Tiêu.

Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của đám Lâm Hàn đã dừng lại trước cửa nhà chính nhà họ Tiêu.

"Ngô Xuyên và Tiểu Đông đi theo tôi vào là được, những người khác thì ở bên ngoài chờ, không được tùy tiện gây chuyện", Lâm Hàn dặn.

"Vâng!", một đám cao thủ đồng thanh đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, rồi dẫn theo Ngô Xuyên và Tiểu Đông đi vào nhà chính nhà họ Tiêu. Bản thân anh đã giỏi võ, Tiểu Đông và Ngô Xuyên cũng là cao thủ đứng đầu, như vậy là đủ rồi, không cần phải dẫn theo nhiều người vào.

Dù sao, lần này đến là để bàn bạc, hợp tác với nhà họ Tiêu.

Thấy đám Lâm Hàn rời khỏi, những cao thủ của nhà họ Vương không nhịn được bàn tán xôn xao.

"Tam Ca, không thể ngờ được Lâm Hàn kia lại tập hợp được nhiều người như vậy, mà gần 20 cao thủ dưới tay cậu ta đều là những cao thủ đứng đầu, chúng ta chẳng thể nào là đối thủ của họ".

"Đúng vậy, hơn 40 người kia nữa, vả lại, theo kinh nghiệm bao năm của tôi, đám người đó đều là cao thủ, thậm chí chẳng ai trong họ yếu hơn chúng ta cả".

"Xem ra, lúc trước chúng ta thật sự đã xem nhẹ Lâm Hàn này rồi. May mà cậu ta không làm thịt chúng ta, không thì bản thân có chết cũng chẳng biết sao mình chết".

Vương Tam nghe vậy, lạnh lùng nhìn đám đàn em của mình, trầm giọng nói: "Im lặng cho tôi, nhìn người khác rồi nhìn lại mấy người xem, còn ra cái gì nữa?"

Đám cao thủ nhà họ Vương đồng loạt ngậm miệng lại, nhìn xung quanh, chỉ thấy những người khác đều im lặng không nói không rằng, khác xa bọn họ.

Có lẽ, đây mới là cao thủ chân chính.

Vương Tam nhìn đám người Tôn Hàn Các và người của Trương Thiên Sơn xung quanh, trong lòng không khỏi cảm khái.

Cùng lúc đó, Lâm Hàn dẫn theo Ngô Xuyên và Tiểu Đông bước vào bên trong đại sảnh nhà chính nhà họ Tiêu.

Lúc này, bên trong có Tiêu Hoa Bân say bí tỉ ngủ như lợn, còn Tiêu Nhã thì cả đêm không ngủ, treo hai đôi mắt đen xì im lặng ngồi ở kia, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Tiêu Nhã", Lâm Hàn hô.

Ánh mắt Tiêu Nhã hơi mờ mịt, cả người như mất hồn ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Lâm Hàn thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.