Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 702: Phục kích



 

 Trong hầm bí mật mờ tối, sau khi La Văn xác nhận đám người Tạ Kiến An đã đi xa, không còn bất kỳ tiếng động nào nữa thì mới vội vã dùng con dao vừa được nhét vào tay cắt sợi dây thừng thô ráp trói đang chặt cả người mình. 

 Sự thật thì La Văn luôn là người cẩn thận, bình thường luôn giấu một vài vũ khí loại nhỏ trong người, thậm chí ngay trong kẽ răng cũng có nhét mảnh dao lam nhỏ. 

 Nhưng đám người Tạ Kiến An quá mức đề phòng, kinh nghiệm cũng già dặn, bọn họ lục soát rất kỹ càng, nên đã phát hiện và lấy đi tất cả những thứ nhỏ nhặt mà La Văn giấu trong người. 

 Nếu như không có người cao thủ thân tín bên Tạ Kiến An trở mặt, La Văn thật sự không biết mình phải làm sao để thoát ra được. 

 Thoát không được thì chết đã đành, La Văn cũng thấy chẳng sao. Nhưng mà không thể giúp gì được cho Trương Thiên Sơn, anh ta sẽ rất áy náy, dù sao thì cái mạng của anh ta cũng do Trương Thiên Sơn ban cho, anh ta nợ Trương Thiên Sơn một mạng này. 

 May thay, tình hình hiện tại đã có biến số, có thể thay đổi cục diện. 

 La Văn cắt một hồi lâu mới có thể cởi bỏ được dây thừng trên người mình, anh ta nhặt một con dao găm trong hầm tối lên rồi cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài. 

 La Văn cũng không biết Tạ Kiến An có để lại thuộc hạ canh chừng không, mà bản thân anh ta cũng không có võ nghệ gì, cho nên càng phải hết sức cẩn thận, nếu không đừng nói đến rời khỏi được hầm bí mật này hay không mà ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, chứ còn nói gì tới chuyện chạy đi giúp Trương Thiên Sơn được chứ? 

 La Văn đã nắm được sơ lược quá trình tiến hành kế hoạch của Tạ Kiến An, nhưng cụ thể thế nào thì anh ta vẫn chưa rõ. 

 Mà kế hoạch tối nay của Tạ Kiến An hiển nhiên là bắt được Trương Thiên Sơn. 

 Mặc dù Trương Thiên Sơn không có đề phòng gì Tạ Kiến An, nhưng bên cạnh lúc nào cũng có những vệ sĩ tinh anh. Suy cho cùng ông ta cũng là Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, cần phải phòng hờ để đảm bảo an toàn bản thân. 

 Một khi Tạ Kiến An đã quyết định hành động vào tối nay thì nhất định là đã nắm chắc được điều gì đó, có lẽ đã có cơ hội rất tốt. 

 Sau khi La Văn thử cố mò đường ra ngoài, lúc này anh ta mới nhận ra hầm bí mật này vốn là để ẩn núp, nó dường như nằm sâu dưới lòng đất gần 10 mét, cửa ra cũng cực kỳ nhỏ, chỉ tầm được một người đi, nếu không để ý thì rất khó phát hiện ra nơi này. 

 Mà có lẽ vì nơi này rất khuất, hơn nữa hành động tối nay lại quá quan trọng, Tạ Kiến An đã dẫn hết toàn bộ cao thủ thân tín của mình đi, thế nên La Văn đã dễ dàng thoát ra mà không bắt gặp bất kỳ người nào. 

 La Văn vừa rời khỏi hầm bí mật liền tức tốc đi tìm thuộc hạ của mình. 

 "Anh Văn, anh đã đi đâu thế? Tại sao cả người anh lại bẩn như vậy?", đàn em La Văn vừa thấy anh ta thì hỏi với vẻ ngạc nhiên, La Văn đột nhiên biến mất mấy ngày trời, bọn họ đã tìm kiếm anh ta khắp nơi, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng cử người đi tìm mà vẫn bặt vô âm tín, cứ như bỗng dưng bốc hơi vậy. 

 Ai ngờ bây giờ lại thình lình xuất hiện. 

 Lúc này, La Văn lại không có nhiều thời gian giải thích, sự an toàn của Trương Thiên Sơn mới là quan trọng nhất, liền vội vàng hỏi: "Đại bàng núi đang ở đâu? Tôi phải lập tức gặp được ông ấy, có chuyện vô cùng cấp bách!" 

 Đàn em La Văn nghe thế liền khó hiểu, không biết đã có chuyện gì, nhưng với một La Văn luôn điềm tĩnh mà lúc này lại hấp tấp hối hả thì biết đã có chuyện quan trọng xảy ra rồi, vội thưa: "Đại bàng núi vừa nhận được tin từ đại ca Tạ Kiến An, ông ta bảo rằng vùng ngoại ô có một lô hàng rất quan trọng đang chuyển vào, hẹn Đại bàng núi tối nay ra đó xem xem có gì khả nghi hay không". 

 La Văn nghe thế liền biến sắc, làm gì có lô hàng quan trọng nào, đó rõ ràng chính là cạm bẫy do Tạ Kiến An giăng ra. 

 Cũng bởi vì Đại bàng núi Trương Thiên Sơn một mực tin tưởng Tạ Kiến An, có lẽ ông ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng ra nơi hẹn. 

 "Đại bàng núi dẫn theo bao nhiêu người?", La Văn lại hỏi. 

 "Không nhiều lắm, vì có người của đại ca Tạ Kiến Bình hộ tống, Đại bàng núi chỉ dẫn theo vài người vệ sĩ hay đi theo thôi", đàn em của La Văn đáp. 

 "Không ổn rồi!", La Văn thầm nghĩ hỏng bét, dù những người vệ sĩ hay đi theo Trương Thiên Sơn quả thật rất xuất sắc, bản lĩnh cũng không tồi, nhưng lại không thể địch lại được hết tất cả các cao thủ dưới trướng của Tạ Kiến An được, La Văn liền nói: "Nhanh chóng tập họp hết tất cả cao thủ trong trang viên đến ngoại ô ngay, đó chính là cạm bẫy của Tạ Kiến An, ông ta muốn tạo phản, muốn giết Đại bàng núi. Còn nữa, lập tức báo với bên Uông Nghĩa và La Võ, bảo rằng Đại bàng núi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, bất kể chuyện bọn họ đang làm có quan trọng thế nào đều phải chạy về ngay lập tức!" 

 "Hả? Đại ca Tạ Kiến An có ý định làm phản, mạng sống của Đại bàng núi đang bị đe dọa?", đám đàn em của La Văn nghe thế liền ngây ra rồi nhìn La Văn với vẻ mặt không thể tin nổi. 

 "Sao hả? Lời của tôi mà mấy người cũng không tin ư?", La Văn lạnh giọng nói. 

 Dù đám đàn em nhìn La Văn với vẻ mặt khó tin, nhưng dù sao bọn họ cũng là thân tín của anh ta, dĩ nhiên sẽ tin vào lời nói của La Văn. Mặc dù mọi thứ có hơi bất ngờ, nhưng bọn họ liền lập tức làm theo lời La Văn nói. 

 La Văn nhìn màn đêm đang bao phủ thì trong lòng lại càng lo lắng cho Trương Thiên Sơn hơn. 

 Thoáng chốc, đàn em của La Văn đã đi làm theo những gì La Văn căn dặn, lập tức chạy đi thông báo cho tất cả những cao thủ có mặt trong trang viên. 

 Những cao thủ này dù cũng cảm thấy lời La Văn rất khó tin, cho rằng Tạ Kiến An vốn dĩ không bao giờ dám phản bội Đại bàng núi. 

 Có điều chuyện này liên quan đến an nguy của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, những cao thủ này vẫn lập tức tụ họp vội vã chạy đến ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Đại bàng núi Trương Thiên Sơn dẫn theo vài cao thủ ngồi trong hai chiếc xe chạy đến nơi Tạ Kiến An cung cấp tin tức. 

 Mặc dù không dẫn theo nhiều người nhưng Trương Thiên Sơn cũng chẳng sợ xảy ra bất trắc, dù gì thì những người đi theo võ nghệ cũng cao, mà thành phố Phụng Thiên này cũng là địa bàn của ông ta, vốn chẳng có một ai dám ra tay với Trương Thiên Sơn ngay tại đây. Còn nếu có người cả gan làm chuyện đó thì không thể toàn mạng mà rời khỏi thành phố Phụng Thiên được. 

 Trong lúc chờ đợi, rõ ràng thời gian đã đến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai cả, đột nhiên Trương Thiên Sơn cảm thấy có gì đó không ổn. 


 Nhưng đến bây giờ, Trương Thiên Sơn không những không thấy một bóng người nào mà ngay cả người của Tạ Kiến An cũng không có. 

 Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng cảm thấy có gì đó bất thường, vì lý do an toàn, ông ta đã đồng ý đề nghị này. 

 "Vậy làm theo cậu nói đi, đám chúng tôi rời đi trước, những ai ở lại thì cũng phải cẩn thận đấy", Trương Thiên Sơn nói xong thì được cao thủ hộ tống lên xe, chuẩn bị rời đi. 

 Tuy nhiên, vào thời điểm này, xung quanh đột nhiên có rất nhiều ánh đèn sáng lên.