Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 704: Trương Thiên Sơn bị bắt



 Ở ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Tạ Kiến An dẫn theo một nhóm cao thủ bao vây Trương Thiên Sơn ở giữa. 

 Nghe thấy câu này của Trương Thiên Sơn, Tạ Kiến An hơi khinh thường, lạnh lùng nói: “Nói thêm nữa cũng vô dụng, cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, lần này tôi thắng!” 

 Nói xong Tạ Kiến An vẫy tay ra lệnh cho đám cao thủ mình dẫn tới xông lên. 

 Tuy nhiên khi tới tước mặt Trương Thiên Sơn, bọn họ lại không dám ra tay với ông ta. 

 Dù gì đây cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông, là nhân vật truyền kỳ luôn ở trên cao khiến họ phải ngước nhìn. 

 Tạ Kiến An thấy thế thì cao giọng hét: “Không phải sợ, bắt đầu từ đêm nay, ông ta không còn là đại bàng núi của vùng Bắc Đông nữa, chỉ là một người bình thường, ra tay đi!” 

 Nghe thấy giọng Tạ Kiến An, đám cao thủ mới phản ứng lại. 

 Đúng thế, bắt đầu từ đêm nay Trương Thiên Sơn không còn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, không còn là đại bàng núi chỉ một ánh mắt là có cả nhóm thuộc hạ xông lên nữa. 

 Sau đó đám cao thủ cũng bắt đầu ra tay với Trương Thiên Sơn. 

 Mặc dù lòng Trương Thiên Sơn đã nguội lạnh, nhưng ông ta cũng hiểu lúc này nói những lời đó cũng là vô nghĩa. Việc đã xảy ra, Tạ Kiến An đã quyết định phản bội, cho dù bây giờ Trương Thiên Sơn nói quyết định trước đó của mình cho Tạ Kiến An thì cũng vô dụng. 

 Lúc này, sau khi nhắm mắt lại, mặc dù Trương Thiên Sơn không còn nhìn thấy nhưng cũng không bị ánh sáng mạnh ảnh hưởng. 

 Mặc dù không còn sử dụng thị giác nhưng vẫn còn thính giác và xúc giác. 

 Mà Trương Thiên Sơn vốn là cao thủ có thân thủ cực kỳ lợi hại, mặc dù bao năm nay không có việc gì cần ông ta phải đích thân ra tay, nhưng Trương Thiên Sơn chưa bao giờ thụt lùi kỹ năng, vì thế thân thủ lúc này vẫn cực kỳ tốt. 

 Đối mặt với nhiều cao thủ đang xông tới, Trương Thiên Sơn không lập tức bị bắt mà dưới tình thế một đánh bốn, năm thì ông ta cũng liên tục hạ gục được các cao thủ. 

 Nhìn thấy cảnh này, cao thủ xông lên sau cũng hơi kinh ngạc, đây là thân thủ kiểu gì vậy? Không nhìn thấy, một mình đấu lại mấy người mà vẫn không bị rơi vào thế hạ phong? 

 Đột nhiên bị điều này ảnh hưởng nên những cao thủ xông lên sau không thể phát huy hết năng lực của mình, nhất thời không thể hạ gục được Trương Thiên Sơn. 

 Trên thực tế, cho dù Trương Thiên Sơn có kỹ năng tốt nhưng cũng không thể đánh bại mấy người một lúc, dù sao họ cũng là cao thủ. 

 Điều quan trọng nhất là họ bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của Trương Thiên Sơn, ông ta làm đại bàng núi bao nhiêu năm, chỉ huy biết bao người, uy nghiêm đã hình thành từ lâu, khí thế đó không phải người bình thường có thể nhìn thẳng. 

 Cũng chính vì thế mà đám cao thủ không thể hoàn toàn phát huy hết khả năng, ngược lại còn lo sợ. 

 Tạ Kiến An thấy thế thì hơi giật mình, những cao thủ này đều là cao thủ lợi hại nhất dưới tay ông ta, thế mà mấy người họ lại không thể đối phó được với Trương Thiên Sơn, không thể lập tức hạ gục? 

 Nhưng Tạ Kiến An cũng không tin ma quỷ, ông ta bước về phía trước, kéo mấy cao thủ đang chắn đường ra rồi đích thân ra tay với Trương Thiên Sơn. 

 Tạ Kiến An khác với những cao thủ này, ông ta không sợ Trương Thiên Sơn nên ra tay cực kỳ tàn nhẫn. 

 Chỉ vừa mới ra tay, Tạ Kiến An đã thuận lợi, ông ta dùng gậy đánh vào đầu Trương Thiên Sơn. 

 Trương Thiên Sơn khựng lại, tuy không ngất ngay nhưng động tác cũng chậm hơn rất nhiều. 

 Mà các cao thủ của Tạ Kiến An thấy thế thì lập tức xông lên, nhanh chóng hạ gục được Trương Thiên Sơn. 

 Trương Thiên Sơn bị ấn xuống đất, đám cao thủ cũng sợ Trương Thiên Sơn, không dám cho ông ta bất kỳ cơ hội nào. 

 Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn đang bị ấn trên đất, trong lòng có chút đắc ý, cuối cùng cũng hạ được Trương Thiên Sơn, cuối cùng ông ta cũng có thể ngồi lên vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này. 

 “Hahahaha!” 

 Tạ Kiến An không kìm được vui vẻ cười lớn. 

 Nghe tiếng cười của Tạ Kiến An, trong lòng Trương Thiên Sơn cũng hơi thê lương. Đường đường là đại bàng núi vùng Bắc Đông, gắng gượng sống sót sau bao chuyện lớn, không ngờ cuối cùng lại thua trong tay người của mình, thật nực cười biết bao! 

 Mà Trương Thiên Sơn, đường đường là đại bàng núi vùng Bắc Đông cũng có ngày bị bắt! 

 Chẳng mấy chốc Tạ Kiến An đã khôi phục lại tâm trạng, mặc dù lúc này ông ta đang rất vui vì dù sao bước quan trọng cuối cùng của kế hoạch cũng đã hoàn thành. 

 Nhưng Tạ Kiến An cũng hiểu, kế hoạch vẫn chưa thành công, đây chỉ là bước mấu chốt và vẫn còn rất nhiều bước khác. Ông ta phải nhanh chóng làm hết tất cả, nếu không chưa biết chừng thuộc hạ trung thành với Trương Thiên Sơn sẽ làm ra chuyện gì đó. 

 “Lập tức đưa Trương Thiên Sơn lên xe, các cậu về căn cứ bí mật, những người khác theo tôi về trang viên của Trương Thiên Sơn!”, Tạ Kiến An ra lệnh. 

 “Rõ!”, người của Tạ Kiến An đáp lại. 

 Sau đó đoàn người chia thành hai nhóm, một nhóm đưa Trương Thiên Sơn đến căn cứ bí mật mà chúng đã chuẩn bị từ trước, nhóm còn lại theo Tạ Kiến An về trang viên của Trương Thiên Sơn, dù sao những thuộc hạ của Trương Thiên Sơn vẫn chưa biết những chuyện này, Tạ Kiến An cũng cố gắng để mọi người biết càng muộn càng tốt, như vậy mới có nhiều thời gian chuẩn bị kế hoạch. 

 Khi nhóm Tạ Kiến An rời đi không chú ý tới, bên đường vừa có một nhóm người lặng lẽ đến gần. 

 Nhóm người này chính là người La Văn dẫn tới. 

 Nhưng La Văn cũng hiểu lúc này không được bốc đồng, nhất định phải bình tĩnh hành động mới có thể lật ngược tình thế! 

 “Chúng ta không thể hấp tấp, bây giờ đi cứu Trương Thiên Sơn chẳng những không cứu được mà còn bị bắt. Bây giờ chúng ta là cơ hội duy nhất để Trương Thiên Sơn lật ngược tình thế, nhất định phải hành động thận trọng, không được bốc đồng mà bỏ lỡ cơ hội!”, La Văn nói. 

 Thuộc hạ của La Văn nghe vậy cũng gật đầu, họ hiểu ý của La Văn, dù sao bây giờ họ là những người duy nhất biết chuyện, những thuộc hạ còn lại của Trương Thiên Sơn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. 

 La Văn lại nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành phố Phụng Thiên trong đêm, không được để người của Tạ Kiến An bắt được, sau đó thông báo cho La Võ, Uông Nghĩa và Tạ Kiến Bình. Chắc chắn Tạ Kiến Bình cùng thuyền với Tạ Kiến An, nhưng những người Tạ Kiến Bình đưa đến thành phố Đông Hải phần lớn là thuộc hạ trung thành với Trương Thiên Sơn, có thể giành được chiến thắng. Chúng ta phải truyền tin càng nhanh càng tốt, để họ gác lại mọi việc trong tay lập tức quay về toàn bộ, hiểu chưa?”