Đây là một phân đoạn do anh tạm thời bổ sung, thay thế cho phương án lên sân mà Từ Thông đã bố trí cho anh trước đó.
Từ Thông, người đang chỉ huy trong một phòng ở khách sạn Viên Lâm cách hồ Tiền Đường không xa, cũng nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ.
Vốn dĩ Từ Thông có chút không hài lòng với việc Lý Dục Thần tạm thời thay đổi bố trí của ông ta.
Ông ta tự nhận phương án bố trí cho màn xuất hiện của Lý Dục Thần của mình đã gần như là hoàn mỹ, trong thời gian ngắn như vậy khó có thể làm ra được phương án tốt hơn. Hơn nữa, việc thay đổi cách xuất hiện của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình mà ông ta đã sắp xếp trước đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
May mắn thay mọi việc diễn ra suôn sẻ. Đối với những lời phàn nàn, oán giận của những vị khách kia, ông ta sớm đã đoán được. Đây cũng chính là hiệu quả mà ông ta muốn.
Cho đến khi nhìn thấy hoa tím nở rộ khắp bầu trời, mây tím bay xuống, Lý Dục Thần đạp mây đi tới, Từ Thông cuối cùng cũng bị thuyết phục.
Từ Hiểu Bắc đứng bên cạnh ông ta càng sửng sốt hơn, phải mất nửa ngày mới hỏi: “Bố, bố sắp xếp cái này sao? Đây là loại công nghệ đen gì vậy?”
Từ Thông khẽ thở dài một hơi: “Làm sao bố có thể có năng lực như vậy? Tiểu Bắc, kết bạn với cậu Lý là quyết định sáng suốt nhất mà bố của con từng làm trong đời!”
Từ Hiểu Bắc nghĩ tới chuyện xảy ra trong trường, sau khi tin tức Lý Dục Thần chết truyền đến, những người đó muốn giậu đổ bìm leo, chuẩn bị đối phó Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Gã không khỏi nghĩ mà sợ.
May mắn bố của gã sáng suốt, để gã dạy dỗ lại những người kia!
…
Mây tím cuối cùng trải đến bên cạnh thủy đình, Lý Dục Thần vừa mỉm cười vừa bước vào trong đình.
“Anh Dục Thần!”, Đinh Hương kinh ngạc kêu lên: “Thật sự là anh!”
Mà đám người Lưu Hiểu Tinh đứng trước mặt, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đã kinh ngạc há hốc mồm, hơn nửa ngày sau mới run giọng nói: “Là cậu ta! Sao lại là cậu ta?”
“Con quen biết cậu ta ư?”, Lưu Vinh Thành hơi vui mừng bất ngờ nhìn con gái.
“Vâng”, Lưu Hiểu Tinh gật đầu, nhưng khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng: “Rõ ràng anh ta là nhân viên, con cho Ninh Tử đi phế anh ta, sao anh ta lại là cậu Lý?”
“Cái gì?”, Lưu Vinh Thành kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là thế nào?”
Lưu Hiểu Tinh kể lại cảnh xảy ra trên bờ hồ vừa nãy.
Sắc mặt của Lưu Vinh Thành trở nên còn khó coi hơn cả gan heo.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội hôm nay, nịnh bợ kết giao với thế gia thủ đô thần bí này, đâu có ngờ rằng, con gái của mình đã đắc tội với cậu Lý này, Hơn nữa còn là đắc cái tội không thể nào tha thứ.
Cho vệ sĩ đi phế người ta, bất kể có thành công hay không, ai có thể tha thứ được chứ? Sau việc này, không đến tính sổ với cô ta thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Lưu Vinh Thành đã rất muốn chuồn về rồi.
Nhưng ở đây là sân khấu trên nước, nếu không có thuyền, chỉ có thể rời đi từ cây cầu nổi phía sau. Bây giờ ở đó có lẽ đều là người của nhà họ Lý rồi?
Lưu Vinh Thành nghĩ như vậy, trên trán toát mồ hôi lấm tấm.
Đinh Hương khoác cánh tay Lý Dục Thần, từ bên phòng nghỉ ngơi trên nước, bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cậu Lý.