Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1022





Chương 1026

“Đúng thế, chúng tôi không phải kẻ ngốc! Vốn không liên quan đến tôi, nhưng lần này, tôi đứng về phía ông Viên. Tôi cũng không đứng thế trung lập nữa, bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Vinh Thành, sẽ đứng về phía nhà họ Viên, kết thành đồng minh”, Lưu Vinh Thành nhân cơ hội nói.

Phạm Huệ Hoa cũng nói: “Tôi cũng ủng hộ ông Viên, ủng hộ nhà họ Viên”.

Sau bọn họ, những người khác cũng đều bày tỏ thái độ, lên án hành vi hèn hạ của nhà họ Lâm, thể hiện đứng về phía nhà họ Viên.

Viên Thọ Sơn cười lớn ha ha, vẻ mặt thỏa mãn. Cơn giận vừa nãy tan thành mây khói cùng với việc ông ta và nhà họ Viên trở thành trung tâm.

Trải qua lần này, nhà họ Viên sẽ âm thầm trở thành thủ lĩnh Nam Giang. Tuy thực lực vẫn không sánh bằng nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nhưng mượn tình thế này, nhà họ Viên chắc chắn có thể lên một tầng cao mới. Sau này ít nhất có thể ngang bằng với nhà họ Cao, thậm chí vượt qua cũng không phải không thể.

“Ha ha ha, Lâm Thượng Nghĩa, tính toán như ý của ông thất bại rồi, cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cái gì mà gặp gỡ thế gia Nam Bắc, bày trò vặt này vô ích thôi. Ông là như vậy, chẳng qua là tự chuốc diệt vong! Muốn làm thủ lĩnh hào môn, nhà họ Lâm các người không xứng! Ở đây, chỉ có tôi là có thể!”

Viên Thọ Sơn nói một cách hùng hồn.

Trong lúc người nhà họ Lâm tức giận mà không nói được gì, Lý Dục Thần lên tiếng, lạnh lùng hỏi lại một câu: “Vậy sao?”

Mọi người đều ngẩn người, nhìn sang anh.

Người nhà họ Lâm mừng thầm trong lòng, đặc biệt là Lâm Mộng Đình. Cô biết Lý Dục Thần không phải người thích xuất đầu lộ diện, hôm nay sắp xếp ra như vậy, chắc chắn là có dụng ý của anh.

“Dục Thần…”, cô khẽ gọi một tiếng.

Lý Dục Thần mỉm cười với cô, ra ý bảo cô yên tâm. Sau đó nhìn sang Viên Thọ Sơn phía đối diện nói: “Gia chủ Viên, ăn nói đừng nói quá đắc ý. Ông cho rằng, hào môn của Nam Giang đều sẽ giống như con sâu trên mông ngựa, theo sau mông các người nịnh bợ chắc?”

Lời này đã chọc giận những người ở đối diện.

“Họ Lý kia, ở đây cậu có tư cách để nói chuyện hả?”

“Đúng thế, một kẻ nhặt phế liệu, thực sự coi mình là cậu ấm thủ đô?”

“Ông Viên đức cao vọng trọng, chúng tôi đều tôn kính ông ta, không phải là sâu trên mông ngựa gì hết!”

“Cứng miệng cũng vô dụng, nếu không bị mù thì tự nhìn đi, có mấy người ủng hộ các người? Ở đây đều là người mến mộ ông Viên!”

Nghe những người này anh một câu tôi một câu, Viên Thọ Sơn khá là hưởng thụ, đắc ý nhìn người nhà họ Lâm.

Người nhà họ Lâm lại tỏ vẻ mặt tức giận và cạn lời.

Đúng lúc này, Thẩm Bỉnh Nguyên ngồi ở chỗ cách không xa nhà họ Lâm bỗng đứng lên, Thẩm Minh Xuân bên cạnh ông ta và mấy người tùy tùng cũng đứng lên.

Thẩm Bỉnh Nguyên đi về phía đối diện.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nhà họ Thẩm muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Lâm, đứng về phía nhà họ Viên.

Viên Thọ Sơn cười tủm tỉm nhìn sang Thẩm Bỉnh Nguyên.

Tuy có chậm trễ một chút, nhưng cũng coi như mất bò mới lo làm chuồng, nhà họ Thẩm vẫn coi như thức thời.