Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1068



Chương 1068

Lý Dục Thần bỗng hiểu ra, tại sao Liễu Kim Sinh lại tỏ ra thân thiện với đảo Cửu Long, rất có thể, đảo Cửu Long có thứ gì, có thể giúp Liễu Kim Sinh đi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, thậm chí đột phá cửa ải này.

Anh lại nhìn Trữ Phượng Toàn một cái.

Mọi người đã đến đông đủ, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Hơi khác với tưởng tượng của Lý Dục Thần, thậm chí hơi vô vị.

Anh nghĩ người trong võ lâm không coi trọng lễ nghi lề lối, có thể trực tiếp đi vào chủ đề chính, Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đến là có thể đấu một trận.

Nhưng không ngờ, màn mở đầu lại là lời phát biểu thao thao bất tuyệt.

Đầu tiên là đại diện của ba gia tộc lớn lên phát biểu, chẳng có gì ngoài những lời ba hoa về những sự kiện lớn ở Tiền Đường.

Đại diện ba gia tộc lớn phát biểu xong, rồi đến Bách Phú Minh, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Hoa Đông phát biểu, cũng là những lời trống rỗng chẳng có tác dụng gì.

Nghe xong, Lý Dục Thần mới hiểu tại sao phải chọn người này làm hội trưởng, không có tài ăn nói của ông ta, đúng là không làm nổi.

Không dễ gì mới phát biểu xong, anh cứ nghĩ bắt đầu đấu võ rồi, không ngờ quy trình đầu tiên của đại hội là tông sư ra mặt hòa giải tranh chấp của các môn phái khu vực Nam Giang.

Cái gì mà Nam Thái Cực xâm chiếm địa bàn của phái Tam Nguyên, cái gì mà Bát Cực Môn cướp đồ đệ của Ngũ Hành Quyền, còn có cuộc tranh đấu chính thống giữa Ưng Trảo Môn và Phan Tử Quyền.

Cãi nhau thì cãi rất hăng, nhưng trước mặt tông sư, không ai dám đánh, cuối cùng mấy chuyện vặt vãnh, vài ba lời của tông sư cũng giải quyết xong.

Lý Dục Thần nghe mà buồn ngủ.

Khó khăn lắm mới kết thúc, lại đến giờ ăn trưa, mấy người tụm thành nhóm, đến tầng ba ăn cơm.

Hội trường bên phải tầng ba bày mười chiếc bàn tròn lớn.

Đương nhiên, các tông sư không ngồi ở đây, họ ngồi ở một phòng bao bên khác.

Bên Lý Dục Thần có tổng cộng sáu người đến, lại thêm Lê Chấn Đông và Võ Đức Hổ cùng với đồ đệ mà họ đưa đến, vừa hay ngồi đủ một bàn. Như vậy cũng tốt, không cần chen chúc với người khác, không cần giao tiếp, có thể yên tâm ăn cơm.

Lâm Vân ở đang ở đó oán trách: “Ầy, đại hội võ lâm rách nát gì thế này, gần giống như trường của chúng tôi mở đại hội cuối năm, đều là những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh!”

Chị Mai cười nói: “Thế giới này được tạo thành từ những chuyện nhỏ nhặt, trong mắt thần tiên, chiến tranh các quốc gia cũng chẳng khác gì trẻ con đánh nhau”.

Lâm Vân nghe mà không hiểu, trong lúc đang suy nghĩ, một thanh niên đi đến, liếc nhìn họ một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở chị Mai, nói:

“Nhất Chi Mai phải không, sư phụ của tôi mời bà qua”.

Chị Mai khẽ cau mày.

Ông chủ Vương bên cạnh cười hi hi hỏi: “Dám hỏi, sư phụ của cậu là ai?”

Người thanh niên nhìn ông chủ Vương một cái, vẻ mặt lộ ra bảy phần kiêu ngạo, cất giọng mấy phần nóng nảy: “Liễu tông sư ở thành phố Dũng!”

Tuy ông chủ Vương vẫn luôn cười, nhưng trong mắt đầy vẻ cảnh giác.